Lý Huỳnh Lam đứng đó thô lố mắt nhìn nhau giây lát với đám đàn ông trong phòng, sau một khắc im lặng quỷ dị, toan nhấc chân bước ra, nhưng chưa gì đã bị Cao Khôn bật dậy khỏi sofa tới ngăn cản, nửa kéo nửa dìu ủn lại vào.
Người bên ngoài nghe ngóng được dăm câu “Mặc thêm áo vào, đừng để bị cảm, dép đâu…”, cửa đã đóng sập lại. Dù rằng âm thanh của anh rất nhẹ, song chỉ bằng giọng nói dịu dàng ấy, cũng đủ khiến mấy người đang ngồi hồn vía lên mây, mãi chẳng chịu về. Đến khi cửa mở lần nữa mà đám người vẫn ngay đơ ra đấy, đăm đăm nhìn hướng nọ, nửa điếu thuốc trên tay Diêu Chính Quý quên hút luôn cả.
Cứ tưởng Cao Khôn đi tí rồi về nên bọn Diêu Chính Quý còn tính trêu anh một trận ra trò, gạ hỏi xem anh đào được đâu ra cô vợ bé nọ mà dắt về nuôi thế, dè đâu người ra lại là người ban nãy, mấy lời ba hoa đó của Diêu Chính Quý khi vừa nhác thấy Lý Huỳnh Lam liền nuốt ực hết vào, suýt nữa chết vì nghẹn.
Cậu đã thay đồ ở nhà, tuy máy sưởi mở rồi nhưng vẫn mặc một chiếc áo len khá dày với họa tiết kẻ ngang đỏ đen, phối cùng sơ mi trắng bên trong, càng tôn lên nước da trắng sáng, ửng hồng nhàn nhạt. Khoảnh khắc đứng trước mặt nhóm giang hồ bặm trợn, hệt như hai thái cực vậy.
Nhận ra mấy ánh nhìn đang lom lom về phía mình, Lý Huỳnh Lam điềm nhiên quét mắt nhìn lại, rồi dưới vẻ tò mò lộ liễu ấy,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hung-than/2243271/quyen-3-chuong-71.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.