Chiêu Ngạn nghĩ đi nghĩ lại cả ngày, cảm thấy mua giường quá tốn kém cho nên đã đặt thêm một chiếc chiếu dưới sàn, ở giữa hai chiếc giường làm chỗ ngủ cho vị khách kia. Đến tối, Viêm Đằng trở về, Chiêu Ngạn hí hửng chỉ vào chiếc chiếu: “Từ nay ngươi ngủ ở đây đi.”
Viêm Đằng nhàn nhạt nhìn hắn, xong đến thẳng giường hắn tự tiện nằm xuống, chân này gác lên đầu gối chân kia. Chiêu Ngạn hét lên: “Ta nói là chiếc chiếu này, không phải cái giường đó. Cái giường đó là của ta.”
Viêm Đằng không khách sáo rút roi ra vung một cái cạnh chân hắn. Hắn nhảy nhổm lên: “Ngươi làm gì?”
“Còn nhiều lời ta sẽ đánh ngươi.”
Chiêu Ngạn nuốt nước bọt. Ngữ khí của tên này không hề đùa giỡn chút nào. Hắn đành phải uất ức ngồi bệch xuống chiếu. Nếu như ánh mắt có thể giết được người khác thì ánh mắt của hắn nhất định sẽ giết tên này trăm ngàn lần.
Lan Oanh nằm quay mặt vào trong tường cười trộm.
Khoảng canh ba, Chiêu Ngạn đang ngủ há miệng thì ngoài cổng quán có tiếng đập mạnh liên tục, còn cả tiếng la hét inh ỏi: “Chiêu đạo trưởng cứu mạng! Cứu mạng a!”
Chiêu Ngạn mắt nhắm mắt mở, dụi dụi bước ra mở. Hà trưởng thôn lập tức nhào vô ôm chặt hắn khóc sướt mướt: “Chiêu đạo trưởng, lần này ngài phải cứu tiểu nhi nhà ta. Nó vừa về đến nhà chưa lâu thì kêu la toàn thân đau nhức, gọi đại phu đến khám thấy hai tay sưng phù, chỉ mới qua vài canh giờ đã sưng tới mức
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hung-than-do/2663102/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.