Chiêu Ngạn và Viêm Đằng đi theo mảnh kiếm vỡ đến phủ Ngô tướng quân giả, từ xa đã phát giác có điểm bất thường.
“Mùi máu nồng quá.” Chiêu Ngạn khịt mũi nói.
“Đừng đi cửa chính.”
Chiêu Ngạn đồng ý, hai người liền phi thân lên nóc nhà để thuận tiện từ trên cao nhìn xuống, quan sát toàn bộ tình hình.
Cả Ngô phủ chìm trong một màu máu. Hạ nhân bị giết khắp sân, có xác bị cắm dính lên cột, có xác nằm la liệt ra đất, thậm chí có xác bị treo lơ lửng trên cành cây như một cái kho trưng bày xác. Chiêu Ngạn nhìn thôi đã muốn nôn, thật sự là quá tàn khốc.
Về phần Ngô tướng quân giả, ông ta bị đánh bầm dập toàn thân, tuy rằng quỷ không có máu nhưng thương tích vẫn còn để lại, quần áo cũng rách tơi tả. Hai tay ông ta bị kéo giang ra về hai phía bởi hai sợi xích. Mỗi tiểu quỷ nắm một đầu xích. Ngô tướng quân thật thì đứng trước mặt ông chửi mắng thậm tệ. Phía sau Ngô tướng quân thật có một người nữ mặc y phục màu hồng, tay cầm song thích, trên song thích dính đầy máu nhỏ giọt nhơ nhớp.
“Hai vị tướng quân kia đều là cương đỏ. Bất luận bọn họ có thù oán sâu nặng cách mấy, liên lụy người vô tội thế này thì thật quá đáng.” Chiêu Ngạn bất bình nói.
Ở giữa sân, Ngô tướng quân giả bỗng cười phá lên nói: “Ngươi có giết ta cũng chẳng rửa hết nhục nhã. Bao nhiêu năm qua, ta ăn nằm với vợ ngươi, để con ngươi gọi ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hung-than-do/2663099/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.