Ba người dừng bước.
Gile xanh dồn hết sự chú ý lên “Phòng kiểm tra thể chất”, dù sao thì thoạt nhìn cái tên này cũng vô hại nhất, Ân Nhận bày tỏ rằng mình hiểu điều này. Y âm thầm lùi về sau mấy bước, không để lại dấu vết nào, ra vẻ “tôi không biết gì hết”.
Mũ mềm đỏ có đôi mắt và lông mày đều mảnh nhỏ, bấy giờ gương mặt cô tái nhợt như một món đồ sứ chưa lên màu. Cô siết chặt chuỗi vòng tay nhiều đến phô trương của mình, tay run rẩy, hạt châu va vào nhau kêu lách cách.
Thấy hai người bạn đồng hành “nhu nhược yếu ớt”, gile xanh cố gắng điều chỉnh nhịp thở, trưng ra biểu cảm của một người thủ lĩnh. Đáng tiếc, anh ta còn chưa kịp diễn thuyết, tiếng đập cửa đã dọa anh ta lảo đảo.
Rầm! Rầm! Rầm! Rầm!
Dường như người bên trong biết bọn họ đang đứng ở ngoài. Anh ta, cô ta hoặc nó… đã đập mạnh vào cửa bốn tiếng từ bên trong.
– Mấy người vào cả đi. – Giọng nói sau cửa vừa nhỏ vừa chói, không nghe ra nam hay nữ.
Gile xanh thở hắt ra một hơi, là người đầu tiên mở cửa bước vào.
Trong phòng không một bóng người.
Phòng kiểm tra thể chất không lớn, cũng không nhiều đồ đạc. Chỉ nhìn thấy ngay trung tâm căn phòng đặt một chiếc bàn tròn, giữa bàn bày ba chiếc khay làm bằng gỗ hòe.
Bên trên căn phòng đông vui phải biết, mỗi đường bên trần nhà đều lắp kín camera giám sát, chúng chen chúc cùng nhau, chậm rãi chuyển động theo ý mình. Ân Nhận không biết rõ tác
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hung-nhan-ac-sat/276574/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.