Đường Trường Lăng, khu Tịch Chiếu, thành phố Hải Cốc.
Bốn rưỡi sáng thứ Tư. Mưa bão đổ bộ, đèn đường không ngừng nhấp nháy như sắp hỏng đến nơi. Lại một tia chớp đỏ sậm giáng xuống, cuối cùng đèn đường cũng đồng loạt tắt ngúm.
Trong giây lát, cả khu phố chìm vào bóng tối.
Phạm vi mất điện bao gồm số 18 đường Trường Lăng – Trung tâm sức khỏe tâm thần Hải Cốc.
Nó được xây dựng vào thế kỷ thứ mười sáu, có thể coi như kiến trúc lâu đời nhất ở vùng ngoại ô thành phố Hải Cốc này. Khi vừa mới xây dựng xong, nó có tên “Bệnh viện Tâm thần Hải Cốc”, sau này mới đổi thành cái tên tương đối hàm súc “Trung tâm sức khỏe tâm thần”.
Khu bệnh nhẹ ở tầng bốn.
Ông Trương nhảy dựng khỏi giường bệnh, kéo đẩy đệm giường một hồi, lấy ra thẻ phòng giấu kín bấy lâu. Ông cụ thay dép lê, kéo nhẹ vạt trước áo bệnh nhân, đứng thẳng lưng.
Kiến trúc và thiết bị đã quá cũ, khu bệnh nhẹ còn chưa được lắp đặt hệ thống cung cấp điện khẩn cấp. Cho dù phòng bảo vệ có bình ắc quy thì camera ở đây cũng không còn tác dụng, cơ hội này không thể để mất, mất rồi sẽ không có nữa.
Hôm nay ông cụ muốn trốn viện cho con trai và con dâu một niềm vui bất ngờ.
Ông Trương không cảm thấy mình có bệnh gì, cùng lắm thỉnh thoảng ông hơi mơ hồ tự nhận mình là thần tiên xuống trần gian lịch kiếp thôi mà. Ai mà không có vọng tưởng tự do chứ? Nếu như đây là bệnh thì một nửa số học
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hung-nhan-ac-sat/276567/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.