Ngứa !” 
Viên Viên sờ sờ chóp mũi, nhịn không được gãi lỗ tai một chút, y cảm thấy nhất định có người vừa nãy có người nhắc y, mới sẽ ngứa như vậy. 
Y cũng không phải không nghĩ tới cùng Thanh Trúc nói rõ ràng lại chạy đi, trước kia y trải qua loại sự tình này, kết quả bị giáo huấn thật sự thê thảm, tiếng mông bị đánh vang xa, khiến y thiếu chút nữa biến thành một con hùng miêu giống khỉ trong rừng trúc, vài ngày y cũng không dám hảo hảo ngồi, chỉ có thể đáng thương vểnh lỗ tai nằm trên tảng đá than thở. 
Y nên cùng Thanh Trúc nói rõ ràng, nhưng mà, trong lòng hắn đối với những việc mà mình muốn làm còn chưa có ý định chính xác, cho nên y cũng không biết nên nhắn lại như thế nào cho Thanh Trúc , nên như thế nào nói cho hắn biết, y muốn đi đâu. 
Khi ngày hôm qua y nghe Thanh Trúc kể lại chuyện xưa, thân thể còn có một cỗ xúc động muốn làm chút gì đó , trong lòng tựa như có âm thanh tự nói với mình nên làm như thế nào, hắn chính là nghe không rõ ràng lắm, chỉ có thể không cấp. Nhưng Viên Viên y cũng không phải là cái loại người chỉ nghĩ chứ không làm,, cho dù vẫn không xác định mục tiêu, y vẫn muốn động thủ, một hồi sáng tỏ so với ngồi ở tại chỗ tự nhổ lông tốt hơn nhiều, hoặc là không làm, đã làm phải làm đến cùng, y trộm từ trong vương phủ chạy đến rừng núi , nghĩ không chừng này có thể 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hung-mieu-vien-vien/2193157/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.