Nhuận Ngọc không tỏ rõ thái độ bài xích Húc Phượng, nhưng nhìn thấy hắn, y là không nguyện ý.
Lúc phê duyệt tấu chương, Húc Phượng ngồi ở bên cạnh y, không gần không xa, y biết đến sự tồn tại của Ma tôn, cũng cảm nhận được ánh mắt dán trên người mình, nhưng y không muốn mở miệng nói chuyện với hắn, do vậy, không khí thường xuyên lâm vào tính trạng xấu hổ quái dị. Dần dần, loại xấu hổ này biến thành một loại thoải mái không tên, thậm chí, Nhuận Ngọc cũng hưởng thụ loại quan hệ này, có thể làm bạn cùng Húc Phượng, hình như cũng không khiến y quá khó chịu.
Duyệt xong tấu chương, không đợi Húc Phượng cử động, Nhuận Ngọc liền hóa ra một dải lụa trắng che kín hai mắt:
- Đôi mắt hơi mỏi, muốn nghỉ ngơi một chút.
Nhuận Ngọc cảm thấy bản thân y buồn cười đến mức đáng buồn, y xem nhẹ tình cảm mà y dành cho Húc Phượng, vốn tưởng rằng y có thể buông bỏ quá khứ, không ngờ tới chỉ cần một cái ôm, một câu nói, thậm chí một ánh mắt đến từ đối phương, đều khiến trái tim y ẩn ẩn đau. Đau đớn chính là sự nhắc nhở, cũng là sự cảnh cáo, nhắc nhở y động tình, cảnh cáo y mỗi một lần động tình đều sẽ đem lại đau đớn.
Y không nói cho Húc Phượng, y nuốt Vẫn đan, y cho Húc Phượng một cơ hội không thực tế, cũng cho chính y một con đường sống, khiến cả hai người đều cho rằng mối quan hệ này còn có khả năng vãn hồi.
- Tôn thượng còn muốn ở lại đây đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huc-phuong-x-nhuan-ngoc-tu-ma-khong-duoc/1187204/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.