Nhuận Ngọc mơ một giấc mơ rất dài.
Y bị nhốt ở một sơn động, bốn phía đều vắng lặng tối tăm. Giống như y đã quay lại dưới đáy Động Đình hồ, chìm trong nỗi cô độc và bi thương tới trí mạng. Bỗng nhiên, một con Phượng Hoàng bay tới bên cạnh y, lông vũ mang theo ánh sáng màu vàng lấp lánh, từng điểm sáng ở xung quanh y nhẹ nhàng bay múa.
Nhuận Ngọc nhận ra, đây là nữ nhi của y, tên gọi Điểm Điểm.
Tiểu gia hỏa rất yếu ớt, nhưng lại rất ngoan cường, chỉ cần bắt được một tia linh lực cũng muốn trân trọng để sống sót. Điểm Điểm, Điểm Điểm, Nhuận Ngọc gọi đứa trẻ như vậy, mong đứa trẻ chỉ là một đốm nhỏ, so với hạt cát còn nhỏ hơn, nhỏ đến mức không thể nhỏ hơn được nữa, tránh được đôi mắt của Tử Thần, thuận thuận lợi lợi sống sót, không cầu công danh hiển hách, chỉ cầu cả đời bình an vô lo.
Tiểu Phượng Hoàng bay về phía trước, giống như một luồng sáng, ý muốn bảo phụ đế đi theo. Cả hai đi một lúc lâu, cuối cùng thấy trước mặt hiện ra một quầng sáng. Tại giữa quầng sáng đó, tiểu Phượng Hoàng hóa thành hình người, tết hai bím tóc, hai má phúng phính. Mắt phượng sáng trong, rất giống với Húc Phượng khi còn bé. Tiểu cô nương tiến lên ôm lấy Nhuận Ngọc, thơm một cái vào má y:
- Điểm Điểm phải đi rồi, phụ thân đừng buồn nhé, Điểm Điểm sẽ không bao giờ quên phụ thân.
- Điểm Điểm, Điểm Điểm…
Tiểu nữ nhi ở trong lòng ngực y tiêu tán thành đừng điểm sáng nhỏ,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huc-phuong-x-nhuan-ngoc-tu-ma-khong-duoc/1187202/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.