Nửa học kỳ còn lại, Tiều Thanh trải qua cực kì gian nan.
Cứ hai ba ngày lại phải nhận một trận đánh, mông cậu gần như không có lúc nào không đau. Bình thường muốn trò chuyện cũng là uốn lưỡi ba lần mới dám nói, sợ câu nào không đúng lại phải vô duyên vô cớ chịu thêm vài trận.
Khó khăn chịu đựng đến lúc cô bé làm xong bài kiểm tra cuối kỳ, thời khắc cầm lấy phiếu điểm của em ấy, Tiều Thanh thở phào nhẹ nhõm một hơi, xếp hạng toàn khóa chỉ tụt ba hạng, bị đánh là tránh không được, nhưng ít ra sẽ không quá tàn nhẫn.
"Phồn Phồn, thứ hạng của em lại tụt dốc rồi, cứ như vậy thì khi nào mới thi đậu đại học A được đây?"
Cô gái bĩu môi hừ hừ hai tiếng, duỗi tay vuốt phẳng đôi mày đang nhíu lại của Tiều Thanh, cao giọng nói: "Em đâu có muốn thi đại học A, em học lấy bằng ngoại ngữ cũng được mà..."
"Chí hướng rộng lớn một chút, có được không?"
"A, anh chưa bao giờ nghe qua câu nói đó à?" Cô gái thần thần bí bí mà tiến đến trước mặt Tiều Thanh, con ngươi sáng long lanh.
"Câu nói gì cơ?"
"Nghe nói nếu bằng cấp của cả cha mẹ đều quá cao, đứa nhỏ sinh ra sẽ không học giỏi."
Tiều Thanh sửng sốt một chút, gương mặt đỏ ửng lên, chọc chọc cái dầu nhỏ nhắn trước mặt, "Bạn học Hứa Yến Phồn này, em biết hai chữ xấu hổ viết thế nào không?"
Cô gái híp mắt cười, chui đầu vào trong khuỷu tay Tiều Thanh, trong giọng nói lộ ra chút lười biếng buổi đầu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huan-van-thu-sinh/543698/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.