Tiều Thanh quanh quẩn trên khắp đường phố nơi thành thị xa lạ, xách theo một túi đồ ăn, đi qua một quầy lại một quầy hàng, rẽ tại một ngã tư đường, lại quay về chỗ cũ.
Cậu lạc đường.
Cậu rất muốn gọi taxi, nhưng ngặt một nỗi là cũng không nhớ nổi nhà của sư gia ở đường nào, cũng thử tìm bản đồ hướng dẫn, không tìm thấy được vị trí cần tìm, lại hao pin chỉ còn 6%.
Mọi người xem, cuộc sống luôn tràn ngập vấn đề.
Tới tới lui lui không biết bao nhiêu vòng, cậu cuối cùng cũng mệt mỏi.
Tiều Thanh dựa vào một vách tường nhỏ gồ ghề, chậm rãi ngồi xuống, đợi.
Đợi cái gì? Cậu không biết.
Có lẽ cậu đang đợi một ai đó đi ngang nói cho cậu biết, biệt thự nhà giáo sư Diệp Hành Duật ở đâu.
Cũng có lẽ cậu đang đợi một phút linh quang cơ trí, chợt nhớ được đường trở về.
Có lẽ là chỉ đang đợi hồi phục sức lực, sau đó tiếp tục đi.
Cách Tiều Thanh đâu đó chừng năm mét, có một đôi tình nhân đang cãi nhau. Cô gái khóc nức nở, kể ra hết mọi oan ức trong lòng, còn chàng trai chỉ cúi đầu, dùng chân phải vẽ một cái vòng tròn tưởng tượng trên mặt đất.
Cảm xúc thương xót chậm rãi dâng lên, chạm đến yết hầu, sau đó cổ áo cậu đột ngột bị ai đó xách lên, nhìn thấy trước mắt là Quý Thư đang cực kì tức giận.
"Sư phụ..."
"Con đừng gọi thầy!"
Tiều Thanh nuốt một ngụm nước bọt, không dám nói lời nào.
"Mua có bấy nhiêu đồ ăn, lại mất đến hai ba tiếng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huan-van-thu-sinh/543683/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.