Khi chỉ còn một tuần là hết năm, trường Nhất Trung cho học sinh nghỉ đông.
Quý Thư cuối cùng cũng cởi bộ trang phục giáo viên, thay bằng thường phục ở nhà nhàn tản, tựa lưng vào ghế bành rộng rãi, nâng tay đỡ trán nhìn người đang đứng thẳng tắp trước mặt, bắt đầu giảng giải.
"Thanh nhi, con biết yêu cầu của thầy đối với học sinh nghiêm khắc như thế nào, con bây giờ còn luận văn phải viết, sau này khi học lên thạc sĩ lại càng nhiều việc hơn, nếu con theo thầy học, khó tránh khỏi được cái này mất cái kia, không có thời gian chu toàn."
"Con có thể." Ánh mắt Tiều Thanh lộ ra vài phần quật cường năm xưa, "Con cũng là đồ đệ chính thức của thầy, con không muốn chỉ treo cái danh ở đó. Trước kia con chưa hành lễ bái sư, thầy có thể không cần con, bây giờ đã kính trà, cũng đã dập đầu, thầy không được đổi ý, nếu không con..."
Quý Thư cười cười nghiền ngẫm, "Nếu không con sẽ thế nào?"
"...Nếu không thì con dập đầu lần nữa!"
Bộ dạng nghẹn khuất này thật sự chọc cười Quý Thư, anh ha ha cười hai tiếng, vung tay lên, "Đừng nói mấy chuyện lạc đề."
Tiều Thanh ngoan ngoãn đáp một tiếng, ngẩng đầu nhìn hai bức thảo thư*, theo bản năng đứng thẳng tắp, trang nghiêm thành kính mà ngắm vài giây.
*Thảo thư hay chữ thảo là một kiểu viết chữ Hán của thư pháp Trung Hoa. So với triện thư, lệ thư, khải thư và hành thư, thảo thư có bút pháp phóng khoáng và tốc độ viết chữ nhanh hơn cả.
"Học vi nhân sư, hành
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huan-van-thu-sinh/543680/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.