Xe của đại học Chính Pháp vẫn là đến rồi.
Quý Thư bỏ thuốc vào trong túi của thầy, không yên tâm mà dặn dò, "Lão sư trở về phải nhớ uống thuốc trước khi ngủ, con để ở ngăn nhỏ này. Buổi tối nếu có chuyện gì thì thầy nhớ gọi điện cho con, con nhất định tùy kêu tùy đến, không cần phải sợ phiền gì cả..."
"Được rồi, tuổi còn trẻ sao lại dong dài vậy. Bệnh cũ thôi, hôm nay có chút tức giận, dù uống thuốc cũng khó tránh khỏi đau đầu, ngày mai sẽ đỡ, yên tâm đi." Giáo sư Diệp buồn cười vỗ vỗ Quý Thư vai, nhẹ giọng trấn an.
Quý Thư lại nhíu mày, "Bệnh cũ lại càng phải để ý, hay là cứ để Tiều Thanh đưa thầy về đi?"
"Không cần, không phải có xe đến đón rồi đây sao, đừng lo lắng nữa." Giáo sư Diệp nở nụ cười từ ái, quay đầu liếc Trình Tang Hạo một cái, âm thanh lại đạm nhiên thêm hai phần, "Đừng tự làm khó mình quá, đời này còn dài."
Trình Tang Hạo cung kính khom lưng, đỡ giáo sư Diệp lên xe.
Bóng xe màu đen dần vụt ra khỏi tầm mắt, Trình Tang Hạo xoay người, ánh mắt đụng phải gương mặt đen xì của Quý Thư, âm thầm cười khổ, suýt nữa thì quên mất đứa nhỏ này vẫn còn đang giận dỗi.
Lên lầu vào cửa, Trình Tang Hạo do dự hai giây, hơi rũ đầu, "Anh..."
"Tiều Thanh."
Quý Thư ngắt lời y, trong giọng nói mang theo ý vị nghiêm khắc mà y không hề quen thuộc, Trình Tang Hạo ngẩn ra, bên tai lại nghe
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huan-van-thu-sinh/1871674/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.