Trình Tang Hạo nhắm mắt lại, chậm rãi thả lỏng bản thân, đổi tư thế từ quỳ thành ngồi quỳ. Y đã không còn trong độ tuổi có thể tùy hứng được nữa, có một số việc, dù biết nếu làm sẽ cảm thấy thoải mái hơn, nhưng y không thể làm. Y sớm đã mất đi tư cách hưởng thụ sự thoải mái đó.
Cảm nhận được có thêm một người bên cạnh, y nhẹ nhàng mở mắt ra, là đứa nhỏ kia.
"Sư phụ nói, sư bá là nhân trung long phụng. Nhưng những việc ngài làm hôm nay cũng không giống vậy, ngược lại càng giống một đứa nhỏ khóc lóc giận dỗi cùng gia trưởng nhà mình hơn." Tiều Thanh ôm đầu gối ngồi dưới đất, nói chuyện cực kì thẳng thắn, "Những lời này con vốn dĩ không nên nói, nếu làm ngài tức giận, chút nữa con sẽ đi thỉnh phạt với sư phụ."
Trình Tang Hạo nỗ lực cười cười, "Nếu có tức giận, ta sẽ trực tiếp động thủ."
"Con chỉ nghe sư phụ dạy dỗ." Tiều Thanh phủi phủi lớp bụi mỏng trên áo, biểu tình nhàn nhạt, dường như có chút ý vị gàn bướng, lời nói ra cực kì rõ ràng: Ta đây không phục ngài.
Trình Tang Hạo nghiêm túc đánh giá cậu một chút, lại cười, "Tiểu Quý Thư có thể có được một đồ đệ như con, thật đúng là may mắn của nó."
"Đúng vậy," Tiều Thanh gật gật đầu, "Con cũng thấy sư phụ may mắn hơn sư gia, ít ra con phạm sai biết sai, còn sẽ thật tình trở về sửa sai."
Trình Tang Hạo trầm mặc vài giây, "Ta và con không giống nhau,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huan-van-thu-sinh/1871672/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.