Chúc phúc xong, Hải Nhĩ lại nói tiếpthêm một câu làm cho lỗ chân lông Chu Tráng Tráng tiết ra mồ hôi lạnh:“Có điều Tráng Tráng em vẫn phải cẩn thận với Phó Dương Dương một chút,cô ta không phải loại người dễ dàng buông tay đâu.”
“Chỉ cần Thường Hoằng không có chút tình ý gì với cô ấy, em cho rằng cũngchẳng có gì phải lo ngại hết, dù sao nguyên nhân bên trong mới là nguyên nhân căn bản dẫn đến sự thay đổi.” Chu Tráng Tráng tự cổ vũ bản thânmình như thế.
“Nói là nói như vậy,nhưng Phó Dương Dương cô nàng này. . . . . .” Hải Nhĩ muốn nói lại thôi: “Tóm lại, em vẫn nên chú ý chút, cẩn thận vẫn tốt hơn.”
Những lời Hải Nhĩ nói cứ lởn vởn trong lòng Chu Tráng Tráng.
Không bao lâu sau khi Hải Nhĩ cảnh báo, thì Phó Dương Dương xuất hiện. (Q: Hải Nhĩ như nhà tiên tri đó)
Đó là vào một ngày đầy mây không có ánh nắng mặt trời, bởi vì sắp vàođông, gió lạnh thấu xương, lạnh đến nổi Chu Tráng Tráng nước mũi rỉ rãchảy. Trong lớp học, Chu Tráng Tráng vẫn ảo tưởng Thường Hoằng có thểmang áo khoác đến trường cho mình, nhưng lúc tan học đợi ở cổng trườngmột lúc lâu cũng không thấy bóng dáng của hắn .
Chẳng lãng mạn, chẳng lãng mạn chút nào a, Chu Tráng Tráng chỉ có thể rụt cổ co tay trở về nhà.
Ai ngờ vừa đi đến cửa nhà, bỗng nghe thấy có giọng nữ ở trong nhà, vội đem lỗ tai áp lên cánh cửa, kết quả vừa mới áp vào liền nghe tiếng thuỷtinh vỡ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huan-luyen-vien-xin-chao-huan-luyen-vien-tam-biet/3063665/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.