“Chắc là trung đội trưởng em vui lắmnhỉ, anh ấy luôn nhìn thấy em gái chị là nhớ đến chị mà, ha ha ha haha.” Chu Tráng Tráng rốt cục luyện thành thần công ngoài cười nhưngtrong không cười.
“Trung đội trưởngcũng không phải người ngoại quốc, lúc ấy liền đẩy cô ta ra đó.” Tiểu Lưu ăn ngay nói thật: “Sau đó trung đội trưởng nói mình bận việc, không bao giờ đi gặp cô ta nữa.”
Nghe tới đây, Chu Tráng Tráng mới buông cánh tay Thường Hoằng ra, nhưng đáng thươngthay, cánh tay cứng cáp dưới lớp vải kia đã xuất hiện vết máu bầm rồi.
“Tiểu Lưu, thời gian không còn sớm, mua xong đồ rồi thì mau trở về đi thôi.” Thường Hoằng nhẹ nhàng mà hít vào.
Tiểu Lưu mới vừa há miệng định lấy lòng phu nhân tương lai của trung độitrưởng, nhưng nhìn thấy sắc mặt của hắn, có cảm giác gió lốc trước cơngiông bão, lúc này liền biết điều nghe lời rời đi.
“Nói, cô ả tác phong phóng đãng trông giống người nước ngoài vừa nhìn thấyanh là tấn công kia là ai hả?” Chu Tráng Tráng không có bởi vì tiểu Lưuđã rời đi rồi mà buông tha Thường Hoằng.
“Em không phải nói là em gái em sao?” Thường Hoằng nhún nhún vai.
Cứ thế này nghĩ lệch đi thì hỏng hết, tay Chu Tráng Tráng lại véo ThườngHoằng: “Anh cho là anh pha trò chọc cười là em sẽ tha cho anh chắc, cònnói không có gì với Phó Dương Dương, hôn người ta cũng hôn rồi, anh cũng không thuần khiết !”
“Vậy còn em cùng anh trai học trò hôn nhau thì sao.” Thường Hoằng phản
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huan-luyen-vien-xin-chao-huan-luyen-vien-tam-biet/3063654/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.