“Bạn học Chu Tráng Tráng, da em bị ngứa thì phải?” Thường Hoằng ngữ khí âm trầm.
“Không không không, ý của tôi là tôi sẽ vĩnh viễn nhớ kỹ gương mặt lão nhân gia nhà anh.” Chu Tráng Tráng vội giải thích.
“Mấy ngày này anh không ở đó, em cũng không nên thừa cơ quá rảnh rỗi phạmtội đi.” Thường Hoằng trước khi cúp máy đã cảnh cáo như vậy.
Chu Tráng Tráng là đứa nhỏ tốt, lúc này liền đỏ mặt, cũng may Thường Hoằng bên kia không nhìn thấy.
Lần này đi là vì kết thúc tình cũ, căn bản không phải vượt tường … ngoạitình, Chu Tráng Tráng tự nhủ bản thân như thế, mạnh mẽ ngăn chặn cảmgiác xấu hổ trong lòng.
Nói cũngkhéo, sau lần gặp ở căn tin trước đó, Hải Nhĩ hầu như mỗi ngày đều đếncăn tin ăn cơm, hai người dù sao cũng quen biết nên ngồi ăn cùng, nóichuyện với nhau, dần dà trở nên quen thuộc, bắt đầu trở lại thời điểmkhi vừa quen biết lúc trước.
Có hômbị Đại Kiều nhìn thấy, quay về phòng ngủ chợt nghe nàng đấm chăn bônggào khóc thê thảm: “Thật sự là nắng chết mà mưa cũng chết, năm nay lànăm gì ah, một mình Chu Tráng Tráng cậu chiếm lấy hai chàng đẹp trai,trái một ngụm, phải một ngụm ăn đến chết vì sướng, còn mình đây một tàinguyên cũng không có, mỗi ngày chỉ có thể ôm bịch bánh quy xem phim choqua ngày đoạn tháng, không công bằng thật không công bằng mà, ông trờiơi ông bị cận thị nặng như vậy sao không đi làm phẫu thuật lasik đi a?”
Chu Tráng Tráng chỉ có thể nhún vai, ngay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huan-luyen-vien-xin-chao-huan-luyen-vien-tam-biet/3063622/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.