Sau khi bị một nam một nữ cưỡng hôn, bốn mắt giống như mất đi hồn phách, lắc lư lảo đảo ra khỏi trường học, đểlại Chu Tráng Tráng cùng Thường Hoằng giao tranh.
“Chu Tráng Tráng, em không phải càng ngày càng hả hê đi, chuyện trước kiacoi như bỏ qua, bây giờ còn dám sau lưng anh đi giao lưu?” Thường Hoằngkhoanh hai tay hỏi.
“Xin anh thậntrọng dùng từ ngữ, tôi cũng không có lén lút, mà là quang minh chínhđại!” Chu Tráng Tráng học theo, cũng bày đặt đan chéo tay.
“Miệng còn ngoan cố.” Thường Hoằng cười.
“Cảm ơn khen ngợi.” Chu Tráng Tráng cũng cười. (Đừng ngoan cố TT ơi, chỉ khổ thân thui, có bao giờ thắng anh Hoắng đâu mà cãi cố)
Hai người liền cứ thế đối diện mỉm cười, ở trong bóng đêm thâm trầm, haitiểu vũ trụ giao tranh hỗn độn tạo thành một loại không khí quỷ dị, đừng nói là không ai dám tới gần, ngay cả hai tiểu cẩu đang ooxx bên cạnh bộ lông dựng thẳng lên kêu rên một tiếng mà rời đi.
Cười cười, Thường Hoằng bỗng nhiên tiến lên, tay túm lấy hai má Chu TrángTráng, dùng sức kéo ra hai bên, đáng thương cho Chu Tráng Tráng khuônmặt đang hình chữ O lại bị kéo thành hình ◇.
“Buông!” Chu Tráng Tráng đau quá kêu to.
“Về sau còn dám xằng bậy không?” Thường Hoằng trên tay tiếp tục dùng sức.
“Không dám.” Chu Tráng Tráng luôn luôn xem tính mệnh như vàng, tuy nói khuônmặt này từ khi sinh ra cũng chưa làm được trò trống gì, nhưng dù saocũng là tài nguyên không thể tái sinh, vẫn nên cẩn thận
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huan-luyen-vien-xin-chao-huan-luyen-vien-tam-biet/3063595/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.