"Cái gì?" Nhất thời Cố Hướng Tinh không phản ứng kịp, đã thấy Vệ Đình Quân nhẹ nhàng cúi người, chóp mũi gần như đụng phải cô, hơi thở ấm nóng quen thuộc phả lên trên mặt cô:
"Cô đối với tôi, không có ý muốn độc chiếm?"
Cố Hướng Tinh chỉ cảm thấy hơi thở thoáng chậm lại, vô thức lui về phía sau nửa bước, khóe miệng hơi cười khổ không dễ dàng phát hiện, thật lâu, mới thấp giọng mở miệng:
"Tôi nhận thức rõ được vị trí của mình."
Từ lúc cô đồng ý giao dịch với anh, cô đã bỏ đi tư cách yêu anh.
Bởi vì nếu nói tới tình yêu, phải đứng ở tư cách cân bằng mới có thể nói, ngay từ ban đầu, vị trí của cô đã sai rồi.
Rõ ràng là lời anh từng nhắc nhở một canh giờ trước, nhưng giờ phút này nghe được từ trong miệng cô, lại cảm thấy vô cùng chói tai.
Nói đến cùng, cô hoàn toàn không có tình cảm với anh.
Khóe miệng cong lên cười lạnh, Vệ Đình Quân vươn tay, bỗng dưng lòng ngón tay sờ gò má cô, cảm nhận vào tay nhẵn nhụi như son, khóe miệng vui vẻ sâu hơn.
"Nhận thức rõ, là được rồi. Cho dù là hiện tại, hay là sau này, cũng phải nhớ kỹ. . .cô là trợ lý tư nhân của tôi, đồng thời, cũng là tình nhân của tôi, những chuyện tôi kêu cô làm, cô không được phép từ chối."
Miệng Cố Hướng Tinh bị đau, còn chưa kịp kêu đau, người đàn ông ngậm môi của cô, mút từng vị trí cô bị cắn từng chỗ một, bá đạo vô cùng, rồi lại dị thường dịu dàng, khiến cho cô hoàn toàn không có sức chống đỡ.
. . .
Bảy giờ tối, Cố Hướng Tinh vẫn cùng Vệ Đình Quân xuất hiện tại Lam Sơn Cư dưới sự yêu cầu đi theo của anh.
Trải qua tiếp xúc "công việc" hôm nay, cô đã ý thức rõ được, dieendaanleequuydoon – V.O, ở trước mặt Vệ Đình Quân, cãi cọ không có bất cứ ý nghĩa gì, ngoại trừ uổng công vô ích, thậm chí còn có thể kéo luôn cả mình vào.
Trước khi vào cửa, cô lại không nhịn được sờ sờ môi của mình.
Chỗ đã bị cắn vẫn đỏ bừng, ngay cả màu son môi của cô cũng không giấu được.
Cố Hướng Tinh cảm thấy, là Vệ Đình Quân cố ý.
Sau khi vào cửa, Cố Nhược Tuyết đã đến trước, trong nháy mắt thấy Vệ Đình Quân, nhất thời mặt rực rỡ như hoa, một giây kế tiếp, nhìn thấy cô sau lưng Vệ Đình Quân thì nhất thời nụ cười đó có chút cứng ngắc.
Đối với phản ứng của Cố Nhược Tuyết, Cố Hướng Tinh cũng đã sớm đoán được.
"Nếu hôm nay là xin lỗi Vệ tổng vì chuyện đã qua, là người trong cuộc, tôi cũng có thể xuất hiện mới đúng."
Vệ Đình Quân nghe cô tự giác giải thích như thế, đáy mắt hài lòng, gật đầu, nói: "Nếu như vậy tôi cũng không thể không cho cô một cơ hội, bữa cơm hôm nay, sẽ do cô trả tiền vậy."
Nghe một câu như thế, chân Cố Hướng Tinh mềm nhũn, vốn là ung dung ngồi xuống biến thành đặt một phần mông ngồi xuống chỗ.
Nhìn Vệ Đình Quân, ánh mắt gần như lộ ra ai oán.
Rõ ràng lúc kêu cô tới không nói cô phải mời! Đây chính là Lam Sơn Cư đó. . . một bữa cũng có thể tùy tiện tiêu hết nửa tháng tiền lương của cô. . .
Cố Hướng Tinh cảm thấy lòng mình đang rỉ máu.
Vệ Đình Quân nhìn dáng vẻ nhức nhối kia của cô, khóe mắt vui vẻ sâu hơn, mở thực đơn ra: "Nếu không có ý kiến, tôi sẽ chọn món, hai vị có kiêng cái gì không?"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]