Edit: V.O
Cúp điện thoại, Vệ Đình Quân nhìn Cố Hướng Tinh trên giường, sắc mặt càng âm trầm.
Anh biết hôm nay bản thân đã phát hỏa quá mức.
Mà trước đó, đầu tiên là cô bị tông bị thương mắt cá chân, sau đó...lại mắc mưa...
Cảm giác phiền chán chứa đầy khoang ngực, Vệ Đình Quân lại không nhịn được mắng thầm...
Chết tiệt!
Sao anh có thể bỏ lại một mình cô ở trong phòng?
Mười lăm phút sau, một bác sĩ nam khoảng chừng ba mươi tuổi vội vội vàng vàng cầm theo hộp thuốc đi tới biệt thự, sau khi đo nhiệt độ cơ thể cho Cố Hương Tinh xong, sắc mặt lại trầm xuống.
"Đã sốt như vậy sao không đưa cô ấy tới bệnh viện! Chậm một chút nữa sẽ sốt đến viêm phổi có biết không! Anh làm chồng thế nào vậy!"
Lúc người nọ nói lời này, Đàm Minh vừa vặn đi tới, nghe nói như thế, nhất thời sắc mặt thay đổi, wow, đây là bác sĩ đần độn nào vậy?
Mắng chửi người cũng không chọn đối tượng, ngoại trừ lão gia tử, ai còn dám nói như vậy trước mặt Vệ Đình Quân?
Ngay cả anh ta, cũng sẽ không lỗ mãng lúc tâm tình người này không tốt.
Vì tránh để tạo ra chuyện đổ máu không cần thiết, Đàm Minh bước tới trước: "Tôi cảm thấy không phải là..."
"Là tôi không tốt."
Bốn chữ, khiến Đàm Minh "nhìn xem bệnh nhân" ở phía sau nháy mắt lòng vỡ nát, mắt anh ta choáng váng nhìn Vệ Đình Quân trước mặt, không xác định có phải vị trước mắt này là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hua-voi-em-muoi-nam-tinh-tham/1941000/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.