Lúc máy bay cất cánh, cô nhẹ nhàng nhắm mắt lại. Lúc máy bay hạ cánh, hítđược không khí tươi mát quen thuộc, cô cười thản nhiên, như trút đượcgánh nặng.
Thứ mất đi, dù là tình cảm sâu đậm cũng không ôm chặt mãi được, dù có thanthở duyên bạc thì cũng không chạy theo nổi. Cuộc sống, phải tiếp tục, cô không thể xem nhẹ mà buông tha nó được. Con người, không thể ích kỷ màchỉ sống vì mình.
Nghỉ ngơi gần hai tháng, lần này trở về, Si Nhan cố gắng hơn rất nhiều trong công việc, gần như là tận tụy hết mình. Thu gọn lại vẻ thờ ơ, cô chủđộng nhận thêm nhiều dự án, thành tích cũng không tệ chút nào. Chỉ trong ba tháng ngắn ngủi, không ai trong công ty là không biết đến cô, dườngnhư cô đã trở thành “người nổi tiếng” rồi.
Đến công ty, về nhà, đi làm, đi ngủ, cuộc sống cứ trôi qua như vậy. Duy chỉ có một điều khang khác, đó là cô cảm thấy thế giới của mình quá tĩnhlặng. Trương Tử Lương thường xuyên gọi điện đến, không thoái thác được,cô đành quay lại quán bar. Thấy anh quan tâm đến chuyện giữa mình và ÔnHành Viễn, cô không còn vẻ không tự nhiên nữa, lúc nhàn rỗi là lập tứcchạy đi tìm việc. Cô cũng không còn bài xích việc đi xã giao, ngẫu hứngcó thể đi dự họp cùng lãnh đạo, cũng biết tiến lui khéo léo, thích hợp.
Ngày 1 tháng 10, cô đến Đại Lý một mình.
*1/10 là Quốc khánh Trung Quốc.
Tiết trời đầu thu hơi se lạnh. Đêm qua có mưa, hôm nay bầu trời trong xanh, cũng giống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hua-voi-ai-vinh-vien-sanh-cung-troi-dat/1920592/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.