Cúp điện thoại, Si Nhan rời khỏi quán bar, thậm chí còn quên chào Trương Tử Lương. Cô không quay về nhà mà đến thẳng căn hộ của Ôn Hành Viễn.
Trong con hẻm uốn lượn, ánh đèn dầu leo lét rọi lên bóng dáng mảnh khảnh củacô. Khuôn mặt quá tuấn tú, giọng nói trầm thấp giàu từ tính, cả ánh mắtdịu dàng như dòng suối, chậm rãi lướt qua trước mắt cô, khiến lồng ngựccô thắt lại.
Quen anh mười năm, chưa từng cố gắng hiểu rõ anh, thậm chí còn cố ý quên sựtồn tại của anh. Với Ôn Hành Viễn, Si Nhan phát hiện ra mình hoàn toànkhông biết gì cả, nhưng lại như là có được tất cả. Đối với chuyện gì anh cũng thờ ơ như không, thực ra lại rất tinh tế, bởi vậy mới khiến ngườita có cảm giác là người khôn ngoan, ranh ma. Nhưng thật ra, anh vẫn luôn là chính anh một cách nguyên sơ nhất. Mười năm như một ngày, yên lặngtóm gọn cô lại, bắt được cả trái tim mẫn cảm mà bướng bỉnh của cô.
Đối với tình yêu, anh cố chấp giữ lại trái tim chân thành nhất.
Đột nhiên cảm thấy, ông trời thật sự không đối xử tệ với cô. Qua mười năm vật đổi sao dời, Ôn Hành Viễn vẫn ở bên cạnh cô.
Nửa tháng dằn vặt, bỗng lại trở nên vô cùng có ý nghĩa. Thì ra trong lòngcô, anh đã sớm chiếm một vị trí đặc biệt rồi. Vào lúc sắp mất đi, cuốicùng cô cũng tìm ra được.
Khi mất đi tình yêu, cô từng nghĩ rằng mình là người bất hạnh nhất trênđời, nhưng, trong chính lúc bất hạnh, cô lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hua-voi-ai-vinh-vien-sanh-cung-troi-dat/1920578/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.