Ngón tay thon dài lướt trên những phím đàn đen trắng, khúc nhạc du dươngvang khắp cả hội trường tổ chức bữa tiệc. Ôn Hành Viễn ngồi trên sânkhấu, thong thả đánh đàn, hoàn toàn thả hồn vào khúc nhạc, tiết tấu mạnh nhẹ rõ ràng, không chê vào đâu được. Trên mặt các vị khách hiện rõ vẻthán phục, đặc biệt là nữ chính xinh đẹp nhất đêm nay, Si Nhan, đôi mắtsáng hiện vẻ kinh ngạc, và cả vẻ yêu thương chưa từng lộ rõ.
Đêm nay, cô mặc một bộ váy quây ngực màu trắng, tôn lên vẻ dịu dàng xinhđẹp, đường cong quyến rũ càng hiện ra rõ hơn. Mái tóc dài được chuyêngia bới một chút lên cao, cài thêm một chiếc trâm chạm rỗng tinh tế, vừa thoải mái lại vừa không mất đi vẻ sang trọng, phần tóc còn lại thả tựnhiên xuống, che đi bờ vai trần mịn màng. Quyến rũ, thướt tha, quả thậtlà cô gái đẹp nhất đêm nay.
Khi tiếng đàn vừa dứt, tiếng vỗ tay và tiếng hoan hô vang lên như sấm. ÔnHành Viễn đứng dậy, mỉm cười với Si Nhan, ánh mắt đầy trìu mến.
“Tối nay, đối với tôi mà nói, chính là lúc hạnh phúc nhất trong suốt ba mươi năm cuộc đời tôi.” Đứng trên sân khấu, anh nhìn Si Nhan, giọng nói trầm thấp giàu từ tính, “Đầu tiên, tôi xin được gửi lời cảm ơn đến bố mẹtôi.” Anh hơi xoay người, nhìn ông bà Ôn đang ngồi phía dưới, anh nói:“Cảm ơn bố mẹ đã cho con sinh mệnh này, không có bố mẹ, sẽ không có Hành Viễn ngày hôm nay, con cảm ơn bố, con cảm ơn mẹ.” Nói xong, anh cúi đầu với bố
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hua-voi-ai-vinh-vien-sanh-cung-troi-dat/1920526/chuong-66.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.