Gạt mạnh tay Trương Nghiên ra, Đường Nghị Phàm như phát điên, lao đến cạnhQuý Nhược Ngưng rồi ôm cô vào lòng, run rẩy siết lấy cơ thể đã mềm nhũn. Anh cảm thấy da cô rất lạnh, như thể cả người đã không còn độ ấm nàonữa.
Trên người anh cũng dính máu, anh không biết cô bị thương ở đâu, lúng túnglột áo vest của mình bọc lấy cô. Thấy cơ thể cô ngày càng lạnh, nỗi sợhãi chiếm đầy tim anh, anh ôm chặt Quý Nhược Ngưng, cảm nhận nỗi bất lực trước nay chưa hề có, anh khàn giọng gọi cô, “Nhược Ngưng, NhượcNgưng...Em tỉnh lại đi...Nhược Ngưng...”
Quý Nhược Ngưng nằm yên trong lòng anh, hai mắt nhắm nghiền, sắc mặt trắngbệch như tờ giấy, thần sắc vẫn thản nhiên như thể không để tâm đến tiếng gọi tuyệt vọng của anh.
“Nhược Ngưng...Em đừng làm anh sợ...Nhược Ngưng...” Anh nắm chặt tay cô, áplòng bàn tay cô vào má mình, tầm mắt mơ hồ, xung quanh dần tối đi,thoang thoảng nghe thấy đâu đó tiếng thở nặng nề. Anh ôm cô, giọt nướcmắt chậm rãi lăn xuống, rồi rống lên thất thanh gọi xe cấp cứu...
Trong phút chốc, Si Hạ cũng lấy lại tinh thần, vội vàng đẩy phó thị trưởngLương ra, chạy đến chỗ Ôn Hành Viễn, nửa ngồi nửa quỳ bên cạnh anh. Nhìn những vết máu loang lổ trên người anh, bàn tay Si Hạ vừa giơ ra đã dừng giữa không trung, không dám động đến vết thương trên người anh.
“Hành Viễn...Hành Viễn...” Vừa gọi, Si Hạ vừa cởi áo vest, cố gắng bưng lạivết thương đang chảy máu của Ôn Hành Viễn, song hoàn toàn vô ích. Máuchảy ròng ròng xuống, không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hua-voi-ai-vinh-vien-sanh-cung-troi-dat/1920519/chuong-69.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.