Chương trước
Chương sau
Những ánh sao sáng lấp lánh bắt đầu ló ra để làm đẹp bầu trời đêm, mà lúc này bầu trời đêm bao phủ Kì Liên sơn càng có vẻ âm trầm, từng trận gió mang theo hàn ý thổi lên núi , không ngừng đánh úp từng đợt.

Dựa vào Tiểu Bạch, Hứa Vị vẫn cảm thấy được lạnh, nhịn không được bắt đầu xoa xoa tay.

Thời tiết ở Kì Liên sơn thật sự là kỳ quái. Lúc này vẫn là tháng năm, nhưng buổi tối lại như ngày tháng chạp.

Lúc này, hắn đang ôm hai đầu gối ngồi ở cửa động , phía sau dựa vào Tiểu Bạch, không ngừng nhìn xung quanh xuống phía dưới , đáng tiếc, nơi này ngay ở trên vách đá chìa ra của huyền nhai , phía dưới đen thui tưởng như không đáy , cái gì đều nhìn không tới, chính là Hứa Vị vẫn liều mạng nhìn xung quanh , thỉnh thoảng xoa xoa tay, trong lòng lo lắng không thôi, hai canh giờ trước , Tiểu Mặc đã đi dò đường trước , cũng không biết thế nào rồi …..

Thật sự là rất lạnh nha . Hứa Vị nhịn không được đánh cái rùng mình, tuy rằng trong sơn động sau lưng có đống lửa mà Tiểu Mặc đã đốt sẵn , chính là, ở bên trong luôn không thể an tâm.

Một bên nóng lòng nhìn xung quanh , một bên miên man suy nghĩ không bờ bến, nhớ lại mình cùng Tiểu Mặc từ huyễn lâm rời đi sau liền đi tới một biển hoa bạt ngàn , nhưng mình vừa mới bước xuống một bước liền giẫm phải khoảng không , nó vậy mà lại là một huyền nhai !!

Vào thời khắc nguy hiểm kia , may mắn Tiểu Mặc đúng lúc dùng pháp thuật, hai người mới có thể rơi xuống trên vách đá này, phát hiện sơn động này.

Vách đá đột nhiên xuất hiện ở giữa không trung này có thể để cho bọn họ ở tạm lại , nghĩ thôi cũng biết rời đi nơi này không dễ dàng như nghĩ , hướng lên trên, huyền nhai kia cơ hồ giờ chỉ còn là một cái chấm nhỏ , mà đi xuống, lại là vực sâu không thấy đáy.

Tiểu Mặc rời đi một mình thật dễ dàng , chính là nếu mang theo hắn thì sẽ lại thành không dễ dàng .

Hơn nữa, tối trọng yếu là, long văn mà Tiểu Mặc muốn tìm còn chưa tìm được……

Hứa Vị thở dài trong lòng, Kì Liên sơn này thật sự là rất quỷ dị .

*********

Mà lúc này, đứng ở bên hồ sâu , không thèm đếm xỉa gì đếm đám thiết giám trùng đang rục rịch quanh mình , đôi mắt Mặc Tam tràn đầy phẫn nộ, gắt gao nhìn chằm chằm hồ sâu trước mắt, còn có cái hòm thạch anh ở chính giữa hồ , trong hòm thạch ấy ấy , cái gì cũng không có , chỉ có một cái vỏ đao !

Nếu dựa theo trí nhớ đời trước, ở thời điểm khi hắn tới nơi này, hắn hẳn phải nhìn thấy một cây long văn đào chờ mình đến lấy , cùng với một hắc long xoay quanh long văn đao ấy .

Nhưng hiện tại, chỉ còn lại có một cây đao !

Mà tối trọng yếu là, địa hình Kì Liên sơn này hắn thuộc như lòng bàn tay , dù sao đời trước hắn cũng bị nhốt ở nơi này mấy tháng , nhưng hiện tại, không còn cái gì giống nhau !

Đột nhiên xuất hiện biển hoa trống rỗng , còn có hồ sâu nơi này, hòm thạch anh kia, còn có vỏ đao kia!

Vì cái gì lại không còn giống ?!

Là bởi vì mình tái thế làm người nên quỹ đạo của lịch sử bị cải biến ?

Hay là nói có người phát hiện mình trọng sinh , bởi vậy đặt ra thế cục bất đồng làm cho chính mình ứng phó ?!

Không đúng!

Bởi vì mình tái thế làm người nên quỹ đạo của lịch sử bị cải biến ?! Đó là tuyệt đối không có khả năng! Có lẽ hắn đã cải biến rất nhiều vận mệnh của kẻ khác , nhưng Kì Liên sơn này tồn tại từ khi tổ tiên đánh hạ giang sơn, nơi này có quỷ thụ, dụ điệp, còn có hồ sâu này…… Đều là muốn lưu trữ những thứ ngàn năm , Sở Mặc hắn có tài năng đến đâu cũng không thay đổi được hết một ngọn núi !

Mà nếu nói có người phát hiện mình tái thế làm người lần nữa mà cố ý thay đổi ?

Mặc Tam híp mắt, lửa giận trong lòng nhảy lên cao, phát hiện mình tái thế làm người lần nữa là tuyệt không có khả năng có ai , trừ phi là thần! Nhưng, nếu nói có kẻ dụng tâm kín đáo vẫn chú ý tới mình, đoán được mình sẽ đến Kì Liên sơn liền đi vào Kì Liên sơn trước , bố trí ảo trận, dẫn mình đi vào nơi này —

Vậy tuyệt đối là có thể!

Đời trước chính mình không phải cũng như vậy mà bị kẻ đó dẫn dụ trầm mê vào sức mạnh tuyệt đối , mê thất với bát bích kinh thư , cuối cùng thiếu chút nữa đánh mất bản tính !

Xem ra, kẻ đó , đời này cũng không có buông tha cho mình đâu!

Mặc Tam chậm rãi xả ra khóe miệng cười âm lãnh. Giơ tay lên, ngọn lửa đột nhiên phun ra, đem đám thiết giáp trùng bốn phía vì tham lam mà lặng lẽ tiến lại gần cuốn vào trong hỏa diễm .

Nháy mắt, thiết giáp trùng liền biến mất , hầu như không còn.

Xoay người, Mặc Tam bay lên trời, hướng phía trên bay đến , không có liếc mắt nhìn lại cái vỏ đao kia một cái , trong lòng đã mơ hồ cảm nhận được, vỏ đao và hòm thạch anh kia khẳng định là lợi khí để khống chế mình , tuy nhiên hắn vẫn suy nghĩ mãi về việc kẻ đó ở đời trước có thể đem chính mình từng bước khống chế , thật trăm tư không thể giải, nhưng, hắn cũng mơ hồ hiểu được, đời trước những chuyện hắn trải qua , gặp những người có thể kích thích tình cảm của hắn cũng là kẻ đó cố ý an bài, chậm rãi đem đồ vật gì đó gieo trồng ở trong thân thể hoặc là trong đầu mình, sau đó, đem mình từng bước khống chế, như vậy, hòm thủ tinh và vỏ đao kia là thứ dẫn dụ phi thường trọng yếu sao ?

Mà đời này hắn cố ý tránh được những chuyện đã trải qua từ đời trước , nhưng từ tình hình hiện tại xem ra , kẻ đó vẫn đang dẫn dụ mình , những chuyện mình gặp được và những người mình có quan hệ…… Chẳng lẽ cũng vẫn là do kẻ đó cố ý an bài?!

Mặc Tam đột nhiên dừng lại cước bộ, Vị Vị…… Cũng là?

Mặc Tam chậm rãi nắm chặt tay , trong lòng đột nhiên hiện lên một tia sát ý, Vị Vị thật là……

Mà lúc này, Hứa Vị dựa vào Tiểu Bạch lại đánh cái rùng mình, nhíu mày, Tiểu Mặc sao còn chưa trở về nhỉ ? Không phải gặp được chuyện gì phiền toái tình chứ ?

***********

Lúc này, trong Thanh Dương thư viện, Hứa Chính Nhất từ trong mộng bừng tỉnh, xoay người ngồi dậy, đầu đổ đầy mồ hôi, trong lòng vẫn kinh hoàng không ngừng như cũ.

Vừa mới, hắn lại nằm mộng Vị Vị một thân là huyết đứng ở trước mặt mình……

Chết tiệt! Vị Vị không có việc gì chứ ?

Hứa Chính Nhất sờ soạng mặt, bực bội quơ quơ đầu, đột nhiên ngồi dậy, hơn nữa bởi bị kinh hách trong mộng, đầu Hứa Chính Nhất rất đau , nhu nhu cái trán, Hứa Chính Nhất nghiêng người xuống giường, tùy ý phủ thêm kiện áo khoác, đi đến bên cái bàn , tự rót chén nước cho mình .

Vừa rót xong , Hứa Chính Nhất liền hoảng hốt .

Trên bàn có một bình ngọc, một bình ngọc nhỏ bình thường mang hoa văn màu xanh .

Hứa Chính Nhất chậm rãi nâng tay lấy qua bình ngọc , vẻ mặt có chút phức tạp.

Đây là bình ngọc nhỏ được bày bán ở mấy quán ven đường nơi kinh thành , giá chỉ mười văn tiền, lúc trước hắn hay mua để dùng đựng kim sang dược, bởi vì bình ngọc nhỏ này rất khéo léo, thích hợp tùy tay mang theo, có đôi lần vì trong nhà có truyện , tâm tình phiền muộn, thường thường đi gây chuyện, luôn chịu một ít tiểu thương, đại ca liền ba ngày hai lần cằn nhằn hắn, bắy hắn mang theo chút thuốc trị thương, khi đó hắn đang phiền trong lòng, liền giận dỗi mua đại một cái bình ngọc bé xíu để đựng thuốc trị thương , Minh Thụy khi đó thấy hắn mua thì thực bất đắc dĩ, hỏi hắn “Ngươi đang cố ý à ?”

“Hừ!”

“Tung ca sẽ mất hứng .”

“Minh Thụy, ngươi thực phiền!”

“Hảo hảo…… Ta không nói, ta không nói……”

……

Sau ngày đó, hắn cùng Minh Thụy đi đạp thanh, kết quả, gặp phải người ám sát hắn, Minh Thụy vì cứu hắn mà cản một kiếm, khi đó hắn nhìn thấy trên vai Minh Thụy không ngừng chảy ra máu , luống cuống, cầm bình ngọc muốn thượng dược cho Minh Thụy, lại cố tình tay vẫn run rẩy, cuối cùng, vẫn là Minh Thụy cười cười tự thượng dược cho bản thân , nhìn máu ngừng chảy, hắn mới nhẹ nhàng thở ra, chân mềm nhũn , té ngã trên mặt đất.

“Ha ha…… Sao mà khoa trương thế ? Hạo Nhiên, ta ngày thường luyện võ cũng thường xuyên bị thương , so với cái này thì nghiêm trọng hơn đều có, ngươi không phải phải cũng nhìn thấy miệng vết thương trên người ta rồi sao ?”

“Cái đó không giống , hiểu không ?!” Hắn rống giận .

“Không giống cái gì ? Không phải đều bị thương giống nhau sao ?”

“Mấy miệng vết thương kia là luyện võ !! Luyện võ!! Vừa mới là thời điểm gì?! Là sinh tử quan đầu a ! Nếu ngươi……” Hắn khi đó thiếu chút nữa khóc ra.

“Ta không có việc gì .” thanh âm Minh Thụy rất nhẹ, nhưng hắn biết, lời này của Minh Thụy chính là một lời thề, hắn nói không có việc gì, liền tuyệt đối sẽ không làm cho mình gặp chuyện không may.

Sau lại , ở thời điểm trở về, Minh Thụy mạnh mẽ ép hắn đổi cái bình ngọc nhỏ này lấy cái dược bao nhỏ bên người của y .

Chính là thật đáng tiếc, bởi vì Tống Chân không thích cái dược bao kia , nên hắn không đeo ở trên người, nhưng lại luyến tiếc vứt bỏ. Tuy rằng Tống Chân đã làm thiệt nhiều dược bao khác cho hắn, nhưng hắn thích nhất vẫn là dược bao mà Minh Thụy cho hắn .

……

Tay nắm chặt lấy bình ngọc nhỏ, tâm tình Hứa Chính Nhất bởi vì ác mộng mà bối rối , lại chậm rãi bình phục một chút.

Nhìn chằm chằm bình ngọc nhỏ , nhìn một hồi, hắn mới lấy ra tờ giấy bên trong bình ..

Nội dung tờ giấy rất đơn giản: Vị Vị sẽ bình an.

Sửng sốt một hồi, khóe miệng Hứa Chính Nhất nhất loan, sự ăn ý giữa hắn cùng tiểu tử Minh Thụy này vẫn là không thay đổi nha !

Bất quá…… Hứa Chính Nhất nghiêng đầu, thấy lời này của Minh Thụy, xem ra trong thời gian ngắn, nhị hoàng tử bên kia cũng chưa tính toán sẽ ra tay với tam hoàng tử a ?

Ân, bất quá cũng phải , tranh đấu là phải diễn ra ở sau khi bọn họ đều thông qua đại điển sắc phong hoàng tử.

Hiện tại, tất cả mọi người đang đang tích tụ sức mạnh .

Nhẹ nhàng thở dài, Hứa Chính Nhất ngồi nghịch cái bình ngọc nhỏ trên tay , nhíu mày, chính là, ác mộng thật sự là điềm xấu a.

**********

Bính!!

Hứa Vị sợ hãi kêu ra tiếng “Tiểu Bạch!!”

Tiểu Bạch bị ngã văng ra ngoài thật mạnh, nhưng chuyển biến giữa không trung một cái, mạnh mẽ đánh tới, Mặc Tam phất tay thi triển pháp thuật liền đánh gục nó .

Sắc mặt Hứa Vị trắng bệch nhìn Tiểu Bạch cả người là huyết gục mặt xuống , Mặc Tam một thân hơi thở lãnh liệt, trong lòng vừa vội vừa giận.

Nghĩ vừa mới, hắn vui vẻ chạy về phía Mặc Tam đã trở về , lại thiếu chút nữa bị trúng một đao do Tiểu Mặc vung ra , nếu không phải Tiểu Bạch phát hiện không đúng, đúng lúc đem mình kéo ngã trên mặt đất , chỉ sợ, lúc này hắn đã sớm thành một khối thi thể!

Hắn ngơ ngác nhìn Mặc Tam đem Tiểu Bạch đã ngã đá văng ra ngoài, ánh mắt tràn đầy sát ý thẳng tắp nhìn chằm chằm mình, lúc này Mặc Tam giống hệt như Mặc Tam ở chỗ có bát bích kinh thứ , giống như chưa từng nhận thức mình ……

Bát bích kinh thư?!

Đúng rồi ! Nhãn tình Hứa Vị sáng lên, hắn đã biết, Tiểu Mặc khẳng định lại bị cái gì đó mê hoặc , giống như bát bích kinh thư , chính là —

Hắn nên làm như thế nào?!

Tiểu Bạch lại bổ nhào vào Mặc Tam, không ngừng rống giận hướng Mặc Tam, Hứa Vị tiến lên một bước, vội vàng nói “Tiểu Bạch, ngươi buông Tiểu Mặc ra, để cho hắn lại đây!”

Tiểu Bạch rõ ràng sửng sốt, vội vàng lắc đầu cự tuyệt , Hứa Vị nóng nảy, cả giận nói “Nhanh buông Tiểu Mặc ra!”

Tiểu Bạch đành phải nhảy xuống, mà Mặc Tam hung hăng đứng lên, lại giơ lên tay , Hứa Vị mạnh mẽ đánh móc sau gáy, Mặc Tam hí mắt, đôi mắt lạnh như băng đột nhiên hiện lên mờ mịt, nhưng lập tức lại bị sát ý bỏ thêm vào, mà ngay sau đó, tay Mặc Tam đã lại giơ lên lưỡi đao, đồng thời gian, Hứa Vị đã muốn nhào về phía Mặc Tam, lưỡi đao nháy mắt đâm vào thân thể Hứa Vị.

Hứa Vị kêu rên một cái, khóe miệng chậm rãi chảy ra vết máu, lại hiện lên tươi cười thoải mái yên tâm.

Nhìn Hứa Vị tươi cười, Mặc Tam ngây dại.

Sau đó, đồng thời, trong óc một trận đau đớn, giống như có thứ gì đó đâm vào trong óc hắn……

Hứa Vị chậm rãi nhắm mắt lại, kim châm của hắn , đã đâm vào, như vậy, hẳn là có thể được chứ ?

**********

Hứa Hạo Nhiên đi ra sương phòng, nhìn thân ảnh nho nhỏ kia nhảy lên nóc nhà, rất nhanh biến mất ở đêm tối .

Hứa Hạo Nhiên im lặng nhìn.

Cho đến khi vang lên thanh âm thấp cười khe khẽ “Ngươi không ngăn cản sao? Tiểu Khả Nhi sắp đi hút nhân huyết nga……”

Hứa Hạo Nhiên rũ mắt, che dấu phẫn nộ trong mắt, nắm chặt tay thành quyền.

“Mục đích của ngươi? ” Hứa Hạo Nhiên thản nhiên mở miệng.

“Nga? Mục đích của ta?” Thanh âm cười khẽ vẫn chưa đình, nhưng hơn phân hứng thú.

“Ngươi nên biết , ta muốn làm cho Tiểu Khả Nhi rời đi ngươi .”

“Vì cái gì?” Hứa Hạo Nhiên nhíu mày, ngẩng đầu nhìn nam nhân xinh đẹp nằm ở nóc nhà đối diện — Mộc Vân Hi

“Bởi vì chúng ta là yêu vật. Yêu vật cùng nhân loại tự một ngàn năm trước đã là tử địch, ngươi không thể chịu đựng được Tiểu Khả Nhi hút nhân huyết, nhưng ngươi cũng biết, hút nhân huyết là thiên tính của yêu vật chúng ta, chúng ta muốn sống tiếp thì nhất định phải hút nhân huyết, ngươi như vậy, tương lai sẽ có một ngày không thể chịu đựng được điều ấy , mà làm ra chuyện thương tổn đến Tiểu Khả Nhi , Tiểu Khả Nhi là đồ đệ của ta, nàng tuy rằng thực ngốc , rất ngốc , nhưng một ngày nàng còn là đồ đệ của ta , ta sẽ không ngồi yên xem nàng bị khi dễ thương tổn , cho dù là thương tổn trong tâm khảm , ta cũng phải diệt trừ nó. Tiểu Khả Nhi quá coi trọng ngươi , ngươi lại là ca ca Vị Vị, nhi tử của Hứa Chính Nhất, cho nên, ta không thể tổn thương ngươi, hiện tại, ta đều nói cho người tất cả rồi , chính ngươi quyết định đi, hiện tại ly khai đối với ngươi rất hảo, đối Tiểu Khả Nhi cũng tốt.” Trước khi các ngươi hiểu được tương tư là như thế nào……

Hứa Hạo Nhiên lăng lăng nhìn chằm chằm Mộc Vân Hi sau một lúc lâu, mới cúi đầu, hồi lâu, mới lẩm bẩm nói “Để cho ta nghĩ chút đi .”

Mộc Vân Hi hơi hơi nhướng mày, gật đầu “Được rồi , ba ngày sau, ta lại đến tìm ngươi.”

Hứa Hạo Nhiên không nói nữa, chỉ trầm mặc xoay người rời đi.

Đợi Hứa Hạo Nhiên rời đi, Mộc Vân Hi rũ mắt, ngồi ở nóc nhà, ánh sao trên bầu trời đêm không đủ sáng ngời , chỉ có thể nhìn thấy khuôn mặt bị âm ảnh che đi , lại thấy không rõ biểu tình trên mặt, cho đến khi có một tiếng ho nhẹ vang lên, sau đó thanh âm có chút chần chờ vang lên “Ngươi là…… Mộc Vân Hi?”

Mộc Vân Hi chậm rãi nâng lên mi mắt, tà liếc Hứa Chính Nhất vẻ mặt nghi hoặc đang đứng ở trong viện, xả ra tươi cười “Thật khó được Phương gia tam thiếu gia còn nhớ rõ yêu vật là ta này a.” Mộc Vân Hi tươi cười thực ngọt, nhưng làm cho Hứa Chính Nhất tự nhiên rùng mình một cái.

Hứa Chính Nhất sờ sờ cái mũi, có chút xấu hổ “Này…… Lúc trước đem ngươi tưởng lầm thành nữ nhân là ta không đúng, ngạch, ngươi không phải còn sinh khí chứ ?” Thanh âm Hứa Chính Nhất có chút thật cẩn thận.

Mộc Vân Hi hơi hơi nhướng mày, đối nam nhân trước mắt này , trong lòng Mộc Vân Hi có chút kính nể, người này dường như là năm đó hay là hiện tại , ánh mắt luôn kiền tịnh như thế , mặc kệ gặp bao nhiêu chuyện khó khăn , mặc kệ gặp bao nhiêu đả kích, cũng luôn có thể có tinh thần lạc quan, còn có…… Hắn là người đầu tiên không kì thị mình là yêu vật ……

“Cho dù sinh khí, ngươi còn có thể thế nào?” Mộc Vân Hi tựa tiếu phi tiếu nhìn chằm chằm Hứa Chính Nhất, nhưng người này hắn chỉ kính nể mà thôi, hắn vẫn thực chán ghét Hứa Chính Nhất , về phần nguyên nhân, hắn không cần biết.

Hứa chính cười một tiếng, trong lòng âm thầm lau mồ hôi , Mộc Vân Hi này vẫn là khó chơi như vậy!

“Đúng rồi, cám ơn ngươi đã cùng Hạo Tử nói chuyện.” Hứa chính nghiêm sắc nói.

Mộc Vân Hi chọn mi “Ta là vì Tiểu Khả Nhi .”

“Ta biết, nhưng vẫn muốn cám ơn ngươi.” Hứa Chính Nhất cười cười nói nói, lại nhẹ nhàng thở dài một tiếng, xoay người, tùy ý xua tay “Ta quay về ngủ.”

Mộc Vân Hi nhìn chằm chằm Hứa Chính Nhất, trong lòng nhíu mày, người này cũng không hỏi một chút vì sao hắn xuất hiện trong này sao ? Sách, cứ thỏa mái đi ngủ như thế sao , không sợ nguy hiểm?

Quên đi. Dù sao, Hứa Chính Nhất, không, Phương Hạo Nhiên, chính là một cái người đáng ghét như vậy !!!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.