Trước cửa phủ nha Thanh Dương Huyền, lúc này một mảnh im lặng quỷ dị.
Khi Hứa Chính Nhất vừa dứt lời sau, trước cửa phủ nha vốn đang có thanh âm ồn ào náo động, đột nhiên tĩnh mịch xuống, mà ở thời điểm tĩnh mịch quỷ dị này, đột nhiên một thanh âm bén nhọn vang lên:
“Dân đen lớn mật!! Ngươi cho ngươi là ai! Ngươi ngươi ngươi…… Cũng dám mang theo đông người tới nháo sự!!! Các ngươi, các ngươi còn không mau bắt lấy tên dân đen này cho ta!” Thanh âm có chút hổn hển từ bên trong phủ nha truyền ra, mọi người theo tiếng nhìn lại, chỉ thấy một nam tử trung niên lấm la lấm lét đứng ở chỗ đại môn huyện nha, chỉ vào Hứa Chính Nhất dậm chân mà quát.
Kim Đại Vĩ nhìn qua , không khỏi cười lạnh, Khúc Khương Hữu này thật sự là không biết sống chết! Kim Đại Vĩ hắn thật muốn nhìn xem hôm nay có ai dám động lão sư hắn!
Lúc này, trong lòng Kim Đại Vĩ còn lưu lại rung động mà Hứa Chính Nhất vừa mới cho hắn! Cũng chính từ khi nãy , hắn mới hiểu được, vì cái gì, lão sư muốn dẫn đệ tử Thanh Dương thư viện chạy lại đây, vì cái gì muốn cản lại dân chúng, ngăn lại dân chúng bạo động, mà trước khi Cảnh Phong vương gia chưa có đến , lão sư rõ ràng biết Khúc Khương Hữu làm xằng làm bậy, lại đều ra vẻ không biết.
Thứ nhất, tên tuổi của Cảnh Phong vương gia ở dân gian phi thường tốt, trong tất cả những vương gia đồng lứa , Cảnh Phong vương gia là người coi trọng thanh danh nhất .
Thứ hai, tuy rằng Thanh Dương thư viện không phải thư viện tối nổi danh ở Đại Sở này , nhưng lại không thể cho là nhỏ , đặc biệt những năm gần đây, bởi vì lão sư Hứa Chính Nhất, con cháu trong mười hai gia tộc cũng có không ít kẻ mộ danh mà đến, mà những năm gần đây , trong bảng tiến sĩ được vinh đăng khoa cử , đệ tử của Thanh Dương học viện càng ngày càng nhiều, trong đó, cũng không ít người kính sùng lão sư Hứa Chính Nhất. Lão sư mang theo đệ tử của Thanh Dương thư viện tiến đến, ý tứ cùng phân lượng trong đấy , tin tưởng Cảnh Phong vương gia minh bạch trong lòng.
Cuối cùng, nhóm đệ tử này vừa thỉnh nguyện, lão sư quỳ như thế , cái này hiệu quả vượt trội hơn rất nhiều so với việc nhóm dân chúng đơn thuần bạo lực kháng cự, hơn nữa, bởi vậy, chẳng những có thể cứu thoát dân chúng bị bắt giữ , còn có thể gây áp lực cho phủ nha, mà việc này đến từ những đệ tử tham dự, như vậy, nhóm văn nhân chỉ biết ngâm nguyệt niệm thi luôn khinh thường doanh sinh , khinh thị dân chúng cũng sẽ chú ý, chẳng những nhóm văn nhân sẽ bắt đầu chú ý, chỉ sợ mười hai gia tộc cũng sẽ coi trọng!
Hừ, đến lúc đó, áp lực trăm bề , không biết Khúc Khương Hữu kia còn dám càn rỡ như vậy hay không !
Mà tiếng hô của trung niên nam tử cũng chính là Khúc Khương Hữu kai vừa dứt , mọi người lấy lại tinh thần, nhóm vệ binh do dự nhìn về phía Cảnh Phong vương gia, mà bộ khoái phủ nha sẽ không trông nom nhiều như vậy , gầm rú như lang như hổ đánh về phía Hứa Chính Nhất —
Hứa Chính Nhất vẫn quỳ thẳng , vẻ mặt không có gì khẩn trương, vẫn rất là thong dong như cũ.
Mà Kim Đại Vĩ cùng các đệ tử của Thanh Dương thư viện khác đều là vẻ mặt vẻ giận dữ, vội vàng vây quanh một vòng quanh Hứa Chính Nhất.
Phương Kính Nhiên lạnh lùng nhìn, mà ngay khi tay của bọn bộ khoái sắp rơi xuống trên người Hứa Chính Nhất , Cảnh Phong mở miệng “Chậm đã!”
Bọn bộ khoái sửng sốt rồi dừng tay, nhìn về phía Cảnh Phong.
Khúc Khương Hữu ngẩn ngơ, lập tức nịnh nọt cười tiến lên, cúi người gật đầu cười hỏi “Vương gia đừng lo lắng, điêu dân như vậy cứ để hạ quan xử trí là tốt rồi.”
Cảnh Phong tựa tiếu phi tiếu mở miệng “Khúc đại nhân, ngươi có biết người trước mắt kia là ai không ?”
Khúc Khương Hữu sửng sốt, do dự cao thấp đánh giá Hứa Chính Nhất một lần , quay đầu nhìn về phía Cảnh Phong, thật cẩn thận nhỏ giọng nói “Hạ quan ngu muội, còn thỉnh vương gia chỉ giáo!”
“Ngươi không biết người này là ai? Vậy ngươi cũng biết, mười hai thiên sách lệnh?”
Vừa nghe mười hai thiên sách lệnh, Hứa Chính Nhất nhảy dựng, hỏng bét !
Mà Phương Kính Nhiên vừa nghe mười hai thiên sách lệnh, đột nhiên giật mình, đây là mục đích của Cảnh Phong đến Thanh Dương ?!
Đây là dụng ý của thừa tướng đại nhân?!
Mà Kim Đại Vĩ vừa nghe, tâm cũng run bắn lên , sắc mặt hơi đổi, không phải chứ …… thân phận lão sư……
Mười hai thiên sách lệnh , năm chữ theo miệng Cảnh Phong đi ra, Khúc Khương Hữu liền sắc mặt đại biến, vẻ mặt không dám tin trừng mắt nhìn về phía Hứa Chính Nhất, mà Hứa Chính Nhất trong lòng cũng nhảy nhót , sau , cũng bình thường trở lại, dù sao, việc này vốn là chuyện không cần nói rõ thì mọi người đều biết , cho nên, thời điểm khi Khúc Khương Hữu nhìn qua, còn hướng Khúc Khương Hữu đặc biệt nhếch miệng cười hữu hảo, lộ ra hàm răng sáng bóng .
Khúc Khương Hữu nhất thời hai chân mềm nhũn.
Mà Cảnh Phong giơ lên khóe miệng cười trào phúng, quay đầu nhìn hướng Hứa Chính Nhất, thản nhiên nói “Ngươi nói thật hữu lý ‘ dân như nước, quan như thuyền, nước có thể đẩy thuyền mà cũng có thể lật thuyền’, Khúc đại nhân, hiện tại, những dân chúng bị bắt đều thả đi ! Nhưng mặc kệ có bao nhiêu sao lí do đạo lí , cầm khí giới tấn công phủ nha cũng là tạo phản ! Dân chúng nếu có yêu cầu gì thì hẳn nên hảo hảo cùng huyện lệnh đại nhân nói chuyện , không thể chọn dùng thủ đoạn như vậy!”
Hảo hảo nói chuyện ?! Hứa Chính Nhất hừ lạnh một tiếng trong lòng ! Nếu hảo hảo nói chuyện được như lời ngươi nói , các ngươi làm quan sẽ nghe sao?! Vị Khúc Khương Hữu đại nhân này sẽ nghe sao?! Nếu không phải mình lôi kéo đệ tử của thư viện đến, nếu không phải hắn có thân phận là Phương Hạo Nhiên, nếu sau lưng không có Phương gia, nếu không…… Có tên họ Trương kêu Minh Thụy hồ ly kia! Cảnh Phong ngươi sẽ hảo hảo nghe ta nói sao??! Thiết!!
Nhưng trên mặt, Hứa Chính Nhất vẫn ra vẻ cảm kích chắp tay chỉ lễ “Thảo dân thay mặt dân chúng Thanh Dương Huyền tạ ơn vương gia!”
Đệ tử của Thanh Dương thư viện đứng phía sau Hứa Chính Nhất cũng cung kính chắp tay chỉ lễ theo .
Phương Kính Nhiên nhìn Hứa Chính Nhất vẻ mặt mang ơn , trong mắt hiện lên vui mừng.
**********
Mà đến đêm, Hứa Chính Nhất vừa đứng ở trong vườn của Thanh Dương thư viện, ngẩng đầu nhìn trời , bầu trời đêm đầy sao, ở phương bắc, có một ngôi sao phi thường sáng ngời.
Thời điểm Kim Đại Vĩ đi vào vườn, thấy Hứa Chính Nhất vừa nhấc đầu ngước nhìn không trung, cũng ngẩng đầu theo, chỉ thấy bầu trời đầy sao , Kim Đại Vĩ ra vẻ mờ mịt, thiên tượng hôm nay, hắn xem không hiểu…… Kỳ quái, nghe nói lão sư tuy rằng bác học đa tài, nhưng lại không hiểu thiên tượng chi học , chẳng lẽ kỳ thật…… Lão sư hắn hiểu sao ??
“Lão sư……” Kim Đại Vĩ cung kính chỉ lễ.
“Đại Qua, ngươi hiểu thiên tượng không ?” Hứa Chính Nhất bỗng nhiên mở miệng hỏi.
Kim Đại Vĩ trên mặt 囧 , nguyên lai…… Lão sư hắn không hiểu……
“Lão sư, đệ tử ngu muội, không hiểu.” Kim Đại Vĩ thấp giọng nói, trong lòng khó hiểu, lão sư nếu không hiểu, vậy xem sao trời làm chi vậy ?
“Phải không?” Hứa Chính Nhất vẫn ngước nhìn không trung như cũ , thì thào thấp giọng nói “Kỳ quái…… Chúc tinh của Vị Vị sao lại một hồi sáng một hồi tối như thế chứ ?”
Chúc tinh? Nhãn tình Kim Đại Vĩ sáng lên, cái này hắn biết ! Mỗi ngôi sao trên bầu trời ứng với một người trên mặt đất, sao sáng thì người sống , sao tắt thì người vong . Mỗi buổi tối, sao trời tổng sẽ có thiệt nhiều ngôi sao tắt đi, mà mỗi ngày, bầu trời cũng sẽ đột nhiên thắp sáng thêm nhiều ngôi sao mới , đó là sinh mệnh vừa mới sinh ra.
Nhãn tình Kim Đại Vĩ sáng lên lúc sau, lập tức tối sầm lại, nếu…… Chúc tinh sáng ngời lại tối sầm, đó chính là dấu hiệu không tốt a.
Vị Vị…… tiểu nhi tử của lão sư, ngàn vạn lần đừng có chuyện a.
***********
Mà lúc này , ở Kì Liên sơn ……
Tiểu nam hài mang khuôn mặt đầy đen bẩn kéo một cái kiển cầu màu đen chậm rãi hướng một cái sơn động đi đến. Bên cạnh còn có một con bạch lang mắt màu xanh biếc không ngừng thét dài đuổi đi đám thiết giáp trùng đang tìm cơ hội vây quanh , tiểu nam hài kéo kiển cầu thực cố hết sức, đi vài bước sẽ dừng một bước , mà vừa dừng lại , đám thiết giáp trùng sẽ thừa cơ vây siết lại , thiết giáp trùng vừa vây lại gần , bạch lang sẽ phun hỏa và thét dài xua đuổi , vết thương trên mình bạch lang đã vết này chồng lên vết khác , hơn nữa động tác tựa hồ cũng thoáng có chút chậm chạp đi , rõ ràng rất là mỏi mệt , tiểu nam hài nhìn thấy bạch lang như vậy, liền cắn răng, cố gắng di chuyển thêm vài bước .
Rốt cục, tiểu nam hài kéo được kiển cầu đi vào trong sơn động.
Thở hổn hển ngã rạp trên mặt đất, tiểu nam hài cũng ghé vào bạch lang đang thở hồng hộc bên người, thở dài sờ sờ đầu bạch lang, ôn nhu nói “Tiểu Bạch, vất vả ngươi .” Lại thì thào khó hiểu nói “Kỳ quái, thiết giáp trùng đó sao cứ đánh xong một đám lại tới một đám , không ngừng nghỉ a ……”
Tiểu Bạch cọ cọ đầu làm nũng tiểu nam hài, tiểu nam hài cười, chậm rãi cố sức đứng dậy, khi đứng dậy, tựa hồ trên người rất đau đớn, tiểu nam hài nhịn không được sắc mặt trắng nhợt, nhíu mày, nhưng tiểu nam hài vẫn cắn môi kiên trì ngồi dậy, ngồi dậy sau, tiểu nam hài xé một mảnh vải áo trên người, nhìn nhìn bốn phía, cuối cùng do dự một chút, tiểu nam hài nhẹ nhàng cắn đứt da ngón tay , ở trên mảnh vải nhỏ hạ xuống vài chữ , viết xon, tiểu nam hài sờ sờ đầu bạch lang, thấp giọng nghiêm túc nói “Tiểu Bạch, đem cái này đưa cho cha ta đi. Nói cho cha ta biết ta thực bình an, chính là hiện tại Tiểu Mặc xảy ra chuyện , ta phải ở cùng hắn, có thể không có cách nào lập tức về nhà, bảo cha ta đừng lo lắng.”
Tiểu Bạch chớp chớp mắt , gật đầu thuận theo.
Tiểu nam hài cười, lại nhẹ nhàng xoa xoa đầu bạch lang, nhìn nhìn miệng vết thương trên người bạch lang, vẻ mặt tiểu nam hài rất là khổ sở, lẩm bẩm nói “Nói như vậy, ngươi sẽ không cần cùng ta ở trong này mạo hiểm ……”
Tiểu Bạch nghi hoặc nhìn tiểu nam hài, một câu cuối cùng của chủ nhân, nó nghe không hiểu……
Nhưng Tiểu Bạch vẫn ngoan ngoãn để tiểu nam hài buộc mảnh vải lên đùi nó , lại cọ cọ tiểu nam hài một hồi, Tiểu Bạch mới xoay người, mạnh mẽ nhảy ra ngoài!
Nhìn Tiểu Bạch rất nhanh biến mất ở trong bóng đêm, tiểu nam hài hơi hơi chua xót cười, như vậy, Tiểu Bạch sẽ không cần đi theo mình, toi mạng tại Kì Liên sơn nguy cơ tứ phía.
Thản nhiên liếc mắt nhìn đám thiết giáp trùng tựa hồ cảm giác được bạch lang đã rời đi mà càng thêm hung hăng , tiểu nam hài xoay người tiến vào trong động .
Ngồi vào bên người kiển cầu màu đen, tiểu nam hài nhẹ nhàng hít một hơi , tuy rằng đi theo Tiểu Bạch thì hắn có thể sống sót, nhưng —
Quay đầu nhìn lại kiển cầu bên người, tựa hồ so với ngày hôm qua lớn hơn một ít thì phải ?
Tiểu nam hài cười, tươi cười khinh đạm nhu hòa, hắn sao có thể lưu lại Tiểu Mặc một mình ?
Mà đúng lúc này, kiển cầu màu đen đột nhiên động !
Tiểu nam hài sửng sốt.
Mà đúng lúc này, thiết giáp trùng bên ngoài tựa hồ cảm giác được cái gì mà điên cuồng nhào vào động , nhưng mặc dù tốc độ của đám thiết giáp trùng rất nhanh, nhưng kiển cầu màu đen cũng đi trước một bước, đột nhiên lăn vào trong động .
Tiểu nam hài hoảng sợ, lập tức vội vàng nhảy lên “Tiểu Mặc!!” Một bên vội vàng hô, một bên đuổi theo kiển cầu màu đen mà đi!
Kiển cầu màu đen lăn lăn , đột nhiên tiêu thất?!
Tiểu nam hài khó có thể tin trừng lớn mắt, lập tức hoảng sợ kêu lên “Tiểu Mặc!!” Bước chân vẫn không dừng lại , chạy theo địa phương mà kiển cầu màu đen biến mất —
Nhưng vào lúc này —
Ngôi sao ở bầu trời đêm phương bắc đang lúc sáng lúc tối lại đột nhiên tiêu thất, đồng thời biến mất , còn có ngôi sao ở Đông Phương……
[ Nguyệt :Rồng đông rồi nhưng sao Phượng lại là bắc a ?? ==” ]
Cùng thời gian , ở Thanh Dương Huyền, Hứa Chính Nhất ngẩn ngơ nhìn ngôi sao phương bắc biến mất, phía sau Kim Đại Vĩ sốt ruột lo lắng đỡ lấy Hứa Chính Nhất, ra sức kêu lên “Lão sư! Lão sư! Ngươi làm sao vậy?!”
Cùng thời gian này ở kinh thành, Trương Minh Thụy mạnh mẽ xoay người, tùy ý nắm lên áo choàng vắt trên tháp , sắc mặt bình tĩnh ra khỏi thư phòng. Thấp giọng nói “Chuẩn bị ngựa! Đi Thanh Dương!”
“Chính là, chủ nhân, lúc này ……”
“Câm miệng! Nếu những người đó đến đây, ngươi liền nói cho bọn họ, ta không ở!”
“Tuân mệnh!”
Cùng thời gian phủ đệ Tống gia, Tống Chân quỳ gối ở trước từ đường , khóc cầu “Tông chủ! Cầu ngài ! Nói cho ta biết, Vị Vị ở đâu? Vị Vị có phải đã xảy ra chuyện hay không ……”
“Ngươi nếu muốn nhi tử ngươi bình an, vậy tốt nhất nên ngoan ngoãn nghe lời.” Thanh âm chậm rãi , nhu hòa vang lên, tuy rằng thanh âm thực nhu hòa,nhưng trong giọng nói đạm mạc cùng băng lãnh , lại không chút nào che dấu.
Tống Chân vẫn rơi lệ như trước , chậm rãi dập đầu, thấp giọng nghẹn ngào hỏi “Tông chủ, ta chỉ cầu tông chủ một câu, Vị Vị, Vị Vị…… Có phải có thể gặp dữ hóa lành hay không……”
Trầm mặc một hồi, thanh âm nhu hòa mới chậm rãi nói “Ta chỉ có thể nói cho ngươi, mệnh số của con ngươi ở trên trời , có quý nhân tương trợ.”
Tống Chân sửng sốt một hồi, ánh mắt mới chậm rãi sáng lên, nhưng lại khẩn cầu nói “Tông chủ, có thể hay không…… Có thể hay không để cho Chân nhi trở lại Thanh Dương Huyền một chuyến?”
“Không thể!” thanh âm trảm đinh tiệt thiết không có chút do dự , thậm chí mang theo nghiêm khắc “Năm đó, là ngươi tự thỉnh muốn tới bên người Phương Hạo Nhiên để ẩn núp ăn cắp mười hai thiên sách lệnh, mười một năm qua, ngươi vẫn không có hoàn thành nhiệm vụ, ta không có trách phạt ngươi, nữ nhân Tống gia đều là người đáng thương, ta thương hại ngươi đối Phương Hạo Nhiên một khối tình si, cho phép ngươi vì hắn sinh hạ hai nhi tử, nhưng cũng không có nghĩa, ngươi có thể ỷ vào thương hại của ta với ngươi mà tùy ý làm bậy!! Hiện tại, nhiệm vụ hủy bỏ , ngươi nên an phận đợi ở Tống gia, hoàn thành sứ mệnh của ngươi, sớm ngày làm cho nữ nhân Tống gia chúng ta thoát ly khổ ải!”
Tống Chân quỳ rạp trên đất, từ khi thanh âm nhu hòa rồi lại đạm mạc nghiêm khắc kia vang lên từng chữ , thân thể cũng run rẩy không thôi, đôi mắt vừa mới khôi phục ánh sáng , lại chậm rãi ảm đạm xuống, Tống Chân chậm rãi nhắm mắt lại, sau một lúc lâu, mới khàn khàn nói “Tống Chân…… Hiểu được!”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]