Chương trước
Chương sau
Kinh thành vào đêm, tuy rằng bầu trời chỉ có một vầng trăng rằm, ánh trăng mông lung, nhưng kinh thành có rất nhiều ngọn đèn được thắp lên , nên vẫn thường có tiếng hoan thanh tiếu ngữ từ xa xa truyền tới .

Trừ bỏ một vài địa phương nào đó , tỷ như nói, tổ từ Trương phủ……

Chỉ có một cây nến sáp đã gần bị đốt lụi chiếu ra ánh sáng yếu ớt ảm đạm. Tại từ đường cơ hồ hoàn toàn hôn ám này , trên cái đài dài để mấy trăm cái bài vị thờ phụng, mà dưới đài , một thân ảnh tựa hồ cũng sắp muốn tán đi đứng trước một người nào đó đang quỳ rạp xuống bên cạnh . Thanh âm nhu hòa lại lạnh lùng chậm rãi nói “Phải giết Phương Hạo Nhiên.”

Người nào đó đang quỳ sát nên không thấy rõ vẻ mặt , thanh âm khinh đạm thấp giọng nói “Bẩm tông chủ, mười hai thiên sách lệnh còn chưa tới tay, chuyện ở cấm địa cũng chưa tìm hiểu rõ , Phương Hạo Nhiên nếu chết thì mười hai thiên sách lệnh cùng chuyện trong cấm địa……”

Đột nhiên , thanh âm nhu hòa chậm rãi nở nụ cười, tiếu thanh nghe lên thập phần dễ nghe nhưng lại lộ ra lãnh ý âm trầm “Trương Minh Thụy!! Ngươi thực tưởng ta không biết sao ?! Ngươi cùng Phương Hạo Nhiên kia lén có liên hệ ! Nếu không phải Tống Chân nói cho ta biết, ta còn chẳng hay biết gì!”

Người nào đó đang quỳ sát trầm mặc một hồi, thanh âm khinh đạm thấp giọng nói “Minh Thụy biết không thể giấu diếm được tông chủ, Minh Thụy…… Đích xác không muốn giết Phương Hạo Nhiên, hắn, rốt cuộc vẫn là người Minh Thụy từng tri giao, Minh Thụy không đành lòng, cầu tông chủ trách phạt!”

Thân ảnh hư đạm hừ lạnh một tiếng “Vậy Phương Hạo Nhiên phải chết ! Mười hai thiên sách lệnh đã không còn cần , về phần chuyện ở cấm địa, hiện tại có nhi tử Hứa Vị của Phương Hạo Nhiên kia — chủ nhân của thủ hộ linh thú bạch mao bích nhãn lang, ha hả…… Phương Hạo Nhiên kia quả nhiên là kẻ được chọn , lúc trước để cho Tống Chân dụ dỗ Phương Hạo Nhiên thật sự là tác thành đúng nha , trong hai nhi tử sinh hạ có một người kế thừa đặc biệt của Phương Hạo Nhiên kia……” thanh âm nhu hòa nói xong lời cuối cùng cũng che dấu không được hưng phấn cùng đắc ý.

Người nào đó đang quỳ sát im lặng không nói gì.

“Trương Minh Thụy! Ngươi đã không đành lòng, tốt lắm, ta không bức ngươi, ngươi chỉ cần phụ tá nhị hoàng tử cho tốt , cần phải làm cho nhị hoàng tử cùng mặc quỷ tam hoàng tử kia đối địch nhiều hơn !!”

“Dạ! Minh Thụy tuân mệnh!”

Thân ảnh suy yếu rồi chậm rãi tán đi, đợi sau khi nó hoàn toàn tán đi, người nào đó đang quỳ sát — Trương Minh Thụy mới chậm rãi đứng dậy, lúc này trong từ đường hôn ám đột nhiên nổi lên một trận gió, ánh sáng của ngọn nến kia vốn đã phi thường ảm đạm giờ rốt cục bị trận gió này thổi tắt.

Sau đó, chỉ thấy một ngân mao lục nhãn lang bỗng nhiên xuất hiện, xoay quanh giữa không trung, quỳ sát hướng Trương Minh Thụy không ngừng ngao ô , tựa hồ thập phần cung kính.

“Bảo hộ Hạo Nhiên, không được cách hắn nửa bước ! Bảo hộ Hạo Nhiên chính là bảo hộ ta!” thanh âm Trương Minh Thụy từ trong từ đường hoàn toàn hắc ám vang lên, trong giọng nói tựa hồ đang áp lực cái gì đó , còn mang theo một chút âm lãnh.

Ngân mao lục nhãn lang kia thét dài một tiếng liền đứng dậy chuyển mình biến mất ở giữa không trung .

Đợi ngân mao lục nhãn lang kia biến mất ở giữa không trung, Trương Minh Thụy nhẹ giọng lẩm bẩm nói “Tống Chân a Tống Chân…… Nguyên lai ở trong lòng ngươi Tống gia rốt cuộc so với Hạo Nhiên càng thêm trọng yếu a……”

Mà lúc này, Phong vương phủ ở kinh thành.

Đương kim đệ đệ hoàng đế Đại Sở , Cảnh Phong vương gia phủ đệ.

Trong một gian sương phòng ở chủ viện , một nữ nhân nhẹ nhàng vỗ về một nam hài cùng một nữ hài đang nặng nề ngủ say ở trên giường . Hai tiểu hài tử này rất đáng yêu, ước chừng tầm ba bốn tuổi , khuôn mặt cùng nữ nhân cực kỳ tương tự.

Nữ nhân này khuôn mặt xinh đẹp thanh nhã, vận váy bạch sắc áo nhu hồng nhạt, vẻ mặt ôn nhu từ ái dừng ở hai tiểu hài tử ngủ say trên giường, vỗ về trong chốc lát lại đem chăn dịch dịch, mới chậm rãi đứng dậy, đi ra sương phòng.

Đi ra sương phòng sau, nha hoàn hầu hạ ở ngoài sương phòng liền vội quỳ xuống đất cúi đầu hành lễ. Nữ nhân đi ra sương phòng sau liền thu hồi ôn nhu từ ái trên mặt, vẻ mặt cực kỳ lãnh đạm. Đối nha hoàn đang quỳ xuống đất hành lễ chỉ khẽ gật đầu, liền hướng gian chủ ốc đối diện sương phòng nhẹ bước qua .

Vào chủ ốc, khi thấy nam nhân ngồi ở bên cạnh bàn, nữ nhân vẻ mặt nao nao, lập tức thoáng dịu đi một ít “Vương gia đã trở lại?”

Nam nhân đứng dậy nghênh hướng nữ nhân, vẻ mặt thật là ôn nhu “Hai hài tử bướng bỉnh kia rốt cục đã ngủ chưa? Vất vả Chân nhi .”

Nữ nhân mỉm cười, tươi cười thực đạm, còn có chút miễn cưỡng “Hoàn hảo. Vương gia sao còn chưa ngủ?”

“Chờ ngươi.” Nam nhân nhu hòa nói xong, ôm thắt lưng nữ nhân ngồi vào bên cạnh bàn, không chút để ý nói “Đúng rồi, Chân nhi, hôm nay vừa thu được tin tức, từ nay trở đi quý nhân trong cung phải tới thái miếu cầu phúc, Chân nhi,các phu nhân trên tam phẩm đều phải đi. Hiện tại ý chỉ còn chưa hạ, bất quá ngày mai cũng sẽ phái người đến tuyên chỉ .”

Nữ nhân nghe vậy ngẩn ra, lập tức nhẹ nhàng gật đầu “Đã hiểu rồi , ngày mai ta sẽ hảo hảo chuẩn bị .”

Nam nhân liếc nhìn nữ nhân, cười, tươi cười có chút ý vị thâm trường “Chân nhi không hỏi gì sao?”

“Hỏi cái gì?”

“Đang êm đẹp , trong cung vì sao muốn tới thái miếu cầu phúc?”

Nữ nhân quay đầu nhìn về phía nam nhân, ôn nhu cười “Loại chuyện này ta nghĩ ta không cần phải hiểu rõ .” Nữ nhân nói xong liền đứng dậy đi tới trước gương đồng trang điểm.

Nữ nhân lúc vừa đứng dậy tựa hồ không có chú ý tới sắc mặt nam nhân nháy mắt cứng ngắc, chính là, khi nữ nhân đứng trước gương đồng, nhìn bóng của nam nhân phản chiếu lên chiếc gương đồng , mắt nàng lộ ra ý cười lành lạnh .

Hắn hy vọng nàng biết cái gì, hắn muốn từ miệng nàng tìm hiểu bí mật gì ?

Nàng biết, vẫn đều biết.

Chính là, ở trước mặt Tống gia, ngay cả Hạo Nhiên nàng cũng đành đánh mất , Cảnh Phong hắn thì là cái gì ?

Chậm rãi vươn tay cởi xuống ngọc bội trên cổ , thời điểm khi tay chạm tới ngực , nàng vẫn là cảm giác được trong lòng đau đớn , chỉ là hai chữ “Hạo Nhiên” mà thôi……

************

Thời điểm Mặc Tam theo hơi thở Hứa Vị tìm tới, chỉ thấy Hứa Vị đang ở chỗ tránh nạn lâm thời vội vàng xem bệnh cho người ta, khuôn mặt dính vài vệt đen thùi, xem ra hẳn là lúc sắp thuốc bị khói hun lên, vẻ mặt Hứa Vị thực chuyên chú, Mặc Tam đứng ở lều cách đó không xa nhìn chằm chằm Hứa Vị, tầm mắt hắn phi thường chuyên chú, ngay cả lão nhân được Hứa Vị bắt mạch đều chú ý tới .Lão nhân bị Mặc Tam diện vô biểu tình nhìn , còn có hơi thở kia phát ra âm hàn khiến lão sợ tới lạnh run, nhưng Hứa Vị lại không phát hiện, vẫn ngưng mi chuyên chú bắt mạch cho lão .

Cho đến khi Hứa Vị phát hiện mạch của lão nhân đột nhiên đập nhanh hơn, nghi hoặc ngẩng đầu, thấy lão nhân đang nhìn ra ngoài lều vải, liền theo tầm mắt lão nhân nhìn lại, lúc này mới phát hiện Mặc Tam đang nhìn mình, Hứa Vị sửng sốt, lập tức tươi cười sáng lạn, hướng Mặc Tam phất tay, lại cúi đầu viết phương thuốc cấp lão nhân, đem phương thuốc giao cho lão nhân, mới đứng dậy hướng Mặc Tam chạy tới “Tiểu Mặc! Ngươi đã về rồi?”

Mặc Tam nhìn Hứa Vị cười tủm tỉm hướng mình chạy tới, đôi mắt nguyên bản có chút tối tăm mới thoáng ấm áp một ít, cảm giác bị người ta bỏ qua trong lòng mới thoáng giảm bớt một ít.

Lôi kéo Hứa Vị đi trở về lều vải, Mặc Tam mới chịu buông tay, buông Hứa Vị ra, lại thấy khuôn mặt Hứa Vị mỏi mệt, trong lòng như bị châm đau.

“Mệt sao?” Mặc Tam nhìn khuôn mặt Hứa Vị có chút mỏi mệt, thấp giọng hỏi, nâng tay nhẹ vỗ về mặt Hứa Vị.

Hứa Vị bị vỗ về nhè nhẹ như thế , có chút đỏ mặt, kéo tay Mặc Tam xuống , ngại ngùng cười “Không phiền lụy!”, sau lại nghĩ tới chuyện về “ngăn ngừa” hôm nay ,Hứa Vị hưng phấn lôi kéo tay Mặc Tam , vội vàng nói “Tiểu Mặc, ta cùng ngươi nói nha , cha hôm nay nói cùng ta về cách ngăn ngừa, nguyên lai bệnh còn có thể trị như vậy ! Tuy rằng thời gian thực nhanh, nhưng ta đã viết ra được phương thuốc ngừa ôn dịch !! Chỉ cần tất cả mọi người uống hết dược này là có thể ngăn ngừa ôn dịch !……” Hứa Vị hưng phấn không thôi , lôi kéo Mặc Tam bắt đầu lải nhải.

Mặc Tam không nói gì nhìn Hứa Vị thao thao bất tuyệt, trong lòng im lặng, Vị Vị mỗi khi nhắc tới chuyện có liên quan tới y dược liền hưng phấn như thế…… Hắn thấy thế nào cũng rất khó chịu……

*********

Phương Hạo Nhiên vẻ mặt nghiêm túc đưa tấm giấy da trâu còn chưa rao mực cho Phương Viễn, ngưng trọng nói “Việc này rất trọng yếu, ngươi cùng Tuệ Khả hai người đi đi , dọc theo đường đi nhớ rõ, phải cẩn thận, trừ bỏ bức vẽ trên tấm giấy này , cái khác , các người đừng quan tâm làm chi , nắm vững thời gian, tam hoàng tử nói chậm thì năm ngày, lâu thì bảy tám ngày, các ngươi nhất định phải tới địa đạo này trước ngày đó!”

Phương Viễn trịnh trọng gật đầu “Dạ! Cha! Nhi tử hiểu được !”

Phương Hạo Nhiên nhìn vẻ mặt Phương Viễn trịnh trọng, cử chỉ lại cẩn thận đem tấm giấy da trâu cất vào trong ngực thì vừa lòng gật đầu, lại tựa hồ nhớ tới cái gì, thấp giọng dặn dò “Viễn Viễn , việc này ngươi phải giữ bí mật, bất luận kẻ nào cũng không thể nói! Ngay cả sư phụ Thiết Mộc của ngươi!”

Phương Viễn sửng sốt “Cha, ngay cả sư phó cũng không thể nói?” Phương Viễn trong lòng nghi hoặc , tuy rằng biết cho tới nay cha tựa hồ cùng sư phó có vướng mắc , nhưng tại thời điểm hồng tai bùng nổ lần này, cha cùng sư phó là thực ăn ý mười phần ……

Phương Hạo Nhiên gật đầu, thấp giọng nói “Sư phó của ngươi là Thiết gia gia chủ, Viễn Viễn , ngươi nhớ kỹ, ở trong lòng sư phó của ngươi, tối trọng yếu là Sở triều hoàng thất, tiếp theo là Thiết gia, cuối cùng mới là kẻ bên người hắn! Có một số việc ngươi vẫn cẩn thận một ít cho thỏa đáng.”

Phương Viễn khẽ nhíu mày, tuy rằng trong lòng có chút không quá đồng ý, nhưng vẫn rầu rĩ gật đầu “Cha, ta đã biết!”

“Tốt lắm! Mau đi đi!”

“Dạ!”

Đợi Phương Viễn đi xa , Phương Hạo Nhiên xoay người, chỉ thấy ngân mao lục nhãn lang kia vù vù ghé vào giường mình mà ngủ .

Phương Hạo Nhiên sửng sốt, lập tức đi qua , nâng tay trạc trạc con lang đang say sưa ngủ, lang kia lại như hoàn toàn không biết, vẫn ngủ như cũ, Phương Hạo Nhiên không khỏi nói thầm “Sách! Ngươi chắc là do hỗn đản hồ ly kia gọi tới bảo hộ ta đi? Hừ! Chỉ biết ngủ!”

Lại nghĩ tới cái gì, Phương Hạo Nhiên không khỏi nhíu mày, lang này cùng Tiểu Bạch đều cùng một loài , muốn nó hiện thì nó hiện không muốn thì nó không hiện ra…… Rất kỳ quái, mình rõ ràng nhớ rõ đã thấy trên lưng của hỗn đản hồ li kia có một con lang là Tiểu Bạch và con này , vì cái gì con này đi theo bảo hộ mình nửa bước không rời , mà Tiểu Bạch lại chỉ quấn quít lấy Vị Vị? Mười mấy năm trước khi Tiểu Bạch xuất hiện ở bên người Vị Vị, khi đó, hắn biết Tiểu Bạch là của hỗn đản hồ ly kia, nhưng không thèm để ý, trong lòng đoán rằng Tiểu Bạch kia là tới bảo hộ người nhà bọn họ , nhưng hiện tại lại thấy ngân lang này , thành ra thấy có điểm quái dị.

Tiểu Bạch kia sao còn quấn quít lấy Vị Vị?

Ngay tại thời điểm Phương Hạo Nhiên nhíu mày suy tư, thanh âm Mặc Tam vang lên, đánh gảy Phương Hạo Nhiên suy tư “Bá phụ.”

Phương Hạo Nhiên lấy lại tinh thần, nhìn về phía Mặc Tam, đã thấy Mặc Tam hí mắt nhìn chằm chằm ngân mao lục nhãn lang kia, tựa hồ suy nghĩ cái gì, Phương Hạo Nhiên trong lòng vừa động, thấp giọng hỏi “Tam hoàng tử biết lang này?”

Mặc Tam chuyển khai tầm mắt, nhìn về phía Phương Hạo Nhiên, khẽ gật đầu “Thủ hộ linh thú của thần chi nhất tộc Phượng tộc trong truyền thuyết. Nó thủ hộ ai, đó chính là huyết mạch của Phượng tộc trong truyền thuyết.”

Phương Hạo Nhiên sửng sốt, lập tức biến sắc, mạnh mẽ đứng lên “Vậy Tiểu Bạch ở bên người Vị Vị?!”

“Sở Hiền đã biết Tiểu Bạch tồn tại, hắn đã nhận định, Vị Vị chính là huyết mạch Phượng tộc.” Mặc Tam thản nhiên nói.

“Bính!”

Mặc Tam ngẩn ra, nhìn sắc mặt Phương Hạo Nhiên xanh mét lại còn gạt đổ hết ấm trà trên bàn, lại thấy Phương Hạo Nhiên hung hăng cắn răng, tựa hồ đang phẫn nộ cái gì đó .

Mặc Tam nhíu mày “Bá phụ, ngươi –”

Phương Hạo Nhiên vốn đã muốn mắng tới bên miệng lại nghe thấy thanh âm Mặc Tam thì đành nuốt trở về , trên mặt cường cười bài trừ “Ta chỉ đang lo lắng cho Vị Vị……”

Mặc Tam nhìn chằm chằm Phương Hạo Nhiên , không muốn nói, phải không?

Phương Hạo Nhiên nhu mày nhu trán, hít vào một hơi, bình tĩnh nhìn Mặc Tam, trầm giọng hỏi “Tam hoàng tử, Vị Vị chỉ sợ có đại phiền toái , thỉnh tam hoàng tử tin tưởng Hạo Nhiên, Vị Vị không phải huyết mạch Phượng tộc, cho nên, tam hoàng tử không cần ở bên người Vị Vị lãng phí thời gian .”

“Hắn không phải huyết mạch Phượng tộc thì cùng ta có quan hệ gì đâu?” Mặc Tam lãnh đạm nói.

Phương Hạo Nhiên ngẩn ra.

“Ta chỉ biết hắn là Vị Vị của ta.” Cái gì Phượng tộc không Phượng tộc ! Hừ!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.