Chương trước
Chương sau
“Tóm lại, ngươi nhớ kỹ! Phương gia tuyệt không cho phép loại chuyện này phát sinh!” Phương Kính Nhiên nghiêm nghị nói.

Phương Hạo Nhiên nghe vậy, trong lòng không khỏi trất buồn. Nếu là trước kia, hắn tất sẽ kiên trì chống cự đến cùng với Phương gia , nhưng trải qua mười lăm năm này, hắn cũng biết cha, đại ca cùng nhị ca vì hắn làm hết thảy, biết ý nghĩa của gia tộc là gì…… Hắn ở dưới đáy lòng cười khổ, hắn sẽ kiên trì, nhưng không thể chống cự với những người nhà mà họ đã vì hắn mà hi sinh hết thảy……

**********

Lúc này , Hứa Vị cùng Mặc Tam……

Hứa Vị ngồi ở trên tảng đá bên hồ nghỉ chân một chút, quay đầu nhìn về phía sau cách đó không xa, Mặc Tam ,Mộc Dĩ ,Mộc Vân Hi ba người không biết đang nói gì, vẻ mặt có phần nghiêm túc.

“Ai, Vị Vị, cảm giác thế nào?” Đột ngột , Mộc Dĩ Chân trộm tiến lại đây, cười không có hảo ý.

Hứa Vị sửng sốt, có chút mờ mịt, cái gì cảm giác thế nào?

Nhìn Hứa Vị vẻ mặt mờ mịt, Mộc Dĩ Chân ha hả cười gian một tiếng, chỉ chỉ cổ Hứa Vị, tam hoàng tử này thực vô cùng mãnh liệt nha ! Chậc chậc…… Để lại dấu rõ ràng như thế .

Bị Mộc Dĩ Chân chỉ vào , hơn nữa Mộc Dĩ Chân kia trộm cười tựa như hiểu rõ hết thảy, Hứa Vị lúng túng , ngượng ngùng cười, quay đầu tránh đi, tay lại theo bản năng sờ cổ mình, có chút ảo não, rõ ràng Tiểu Mặc đã kiểm tra cho mình rồi mà , rõ ràng không có việc gì cơ mà .

Hứa Vị không biết, cái dấu kia vốn chính do Mặc Tam cố ý lưu lại , mục đích rất đơn giản, đó là con dấu! Trạc ấn ! Người này đã có chủ !

“Vốn ta còn lo lắng .” Mộc Dĩ Chân cười xong, nhìn Hứa Vị vẻ mặt quẫn bách, cũng không giễu cợt lại chuyển nghiêm túc mà nói.

“Hả?” Hứa Vị quay đầu nhìn Mộc Dĩ Chân ngồi ở bên người mình.

“Ngươi trúng mị hoặc, Vân Hi thúc nói cái loại thuật đó nếu không tiêu trừ hết, chỉ sợ linh hồn của ngươi sẽ tiêu tán. Lúc ấy ta thực sốt ruột, lại nhìn Mặc Tam tựa hồ cũng quá bình tĩnh, ta còn tức giận mắng hắn, ngươi có biết khi ta mắng hắn, hắn nói gì không ?”

Hứa Vị trong lòng khẽ kinh hãi , Tiểu Mặc nói gì ?

“Hắn nói, không quan hệ, hắn đã cùng ngươi đồng sinh cộng tử. Ta nghĩ rằng là hắn nói thật dễ nghe, nhưng sau khi các ngươi tiến vào tổng đàn Mặc Qủy đạo , Vân Hi thúc nói cho ta biết, là thật , lúc trước khi thúc ấy hạ cổ để thăm dò ngươi, lúc Mặc Tam giải cổ cho ngươi cũng đã hạ đồng sinh cộng tử.” Mộc Dĩ Chân chỉa chỉa chiếc vòng trên cổ tay Hứa Vị “Dưới vòng tay của ngươi bây giờ có một sợi tơ hồng , tơ hồng kia là dấu hiệu của đồng sinh cộng tử cổ, tối hôm qua các ngươi đã kết hợp , giờ phút này, nó chắc cũng hiện rõ mới đúng.”

Hứa Vị trong lòng giật mình, đồng sinh cộng tử?!

Mộc Dĩ Chân nhìn Hứa Vị lộ vẻ khiếp sợ, trừng mắt nhìn “Ta biết chắc ngươi khẳng định không hiểu rõ cho lắm .”

Hứa Vị gắt gao nắm chặt vòng tay, tơ hồng kia khi hắn vừa thức dậy sáng nay liền phát hiện , nhưng hắn hỏi Tiểu Mặc, Tiểu Mặc chỉ nói là do trúng mị hoặc, nguyên lai đúng là…… Đồng sinh cộng tử?!

Nhưng nếu thế , lúc Mộc Vân Hi hạ cổ với mình …… Thiên! Khi đó bọn họ mới vài tuổi?! Tiểu Mặc sao có thể khinh suất như thế ?!

Hứa Vị trong lòng có chút tức giận, nhưng lời nói kế tiếp của Mộc Dĩ Chân lại làm cho hắn giật mình sửng sốt “Vị Vị…… Ta xem như đã biết vì cái gì Mộc Dĩ tán thưởng tam hoàng tử kia của ngươi .”

“Vì cái gì?”

“Đều cùng là một loại người đó thôi , đều mặc kệ chúng ta làm cái gì, bọn họ cũng không thể an tâm , nếu hắn an tâm, sẽ không đối chúng ta hạ cổ này , chính là muốn trói chặt chúng ta !” Mộc Dĩ Chân bĩu môi nói.

Hứa Vị sửng sốt, không thể an tâm? Nghĩ tới trước kia bởi vì mình nói tạm thời tách ra mà Tiểu Mặc liền phẫn nộ rời đi…… Nghĩ tới Tiểu Mặc vụng trộm trốn ở trong cái bóng của mình để theo mình đi…… Nghĩ tới tối hôm qua Tiểu Mặc một lần lại một lần thấp giọng thì thào nói đừng rời đi…… Hứa Vị chậm rãi rũ mi mắt, buông lỏng ra đôi tay đang cầm lấy cái vòng , Hứa Vị thấp giọng lẩm bẩm nói “Nếu như vậy có thể làm cho hắn an tâm ……”

“Đừng ngốc thế ! Trên người ta cũng hạ đồng sinh cộng tử cổ lâu như vậy rồi , Mộc Dĩ hắn vẫn đều bất an !” Mộc Dĩ Chân nhảy lên, trở mình xem thường mà nói.

Hứa Vị nhìn Mộc Dĩ Chân lộ ra vẻ đành chịu chứ biết làm sao, nhưng cố tình trong đáy mắt cũng lộ ra ý cười vui vẻ thỏa mãn, Hứa Vị cũng không khỏi cười.

************

Mà lúc này Mặc Tam cùng đám người Mộc Dĩ……

“Vì cái gì không cho ta giết Sở Hiền?!” Mặc Tam nhìn chằm chằm Mộc Vân Hi , lạnh lùng hỏi.

Mộc Vân Hi cười hắc hắc, tươi cười lộ ra lãnh ý lành lạnh “Ngươi cho rằng ta thực nguyện ý để hắn còn sống?!”

“Trương Minh Thụy?” Mộc Dĩ đột ngột mở miệng, nhìn Mộc Vân Hi, hỏi “Là ý hắn ?”

Mộc Vân Hi hừ lạnh một tiếng, không nói, Mộc Dĩ này hắn chính là nhìn không quen a !

“Trương Minh Thụy rốt cuộc muốn làm gì?” Mặc Tam thấp giọng tự nói , có chút hoang mang, hắn thật sự không hiểu Trương Minh Thụy này rốt cuộc muốn làm cái gì……

Mộc Vân Hi liếc Mộc Dĩ Chân đang cùng Hứa Vị nói chuyện, miễn cưỡng mở miệng “Tóm lại, Sở Hiền kia tạm thời không chết được, ta đây, chỉ cần Dĩ Chân hảo hảo……” thời điểm Mộc Vân Hi nói lời này, ánh mắt âm lãnh nhìn chằm chằm Mộc Dĩ “Lần sau, nếu ngươi ngay cả người đều bảo hộ không được, liền sớm cút khỏi bên người Dĩ Chân đi !”

Mộc Dĩ cũng chắp hai tay sau lưng, đôi mắt vốn tối đen đột nhiên chuyển hóa thành màu lam, giữa trán xuất hiện dấu hiệu hoa văn, ngữ khí bình tĩnh, nhưng lộ ra lành lạnh “Yêu vật! Ngươi cho rằng người có khả năng tách ta khỏi Dĩ Chân sao ?!”

Mộc Vân Hi cười, tươi cười âm hàn lộ ra tà khí “Ngươi đừng nghĩ rằng ngươi lớn lên giống Yêu đế thì ta sẽ sợ ngươi…… Nếu không phải bởi vì Dĩ Chân thích ngươi như vậy, ta lúc trước ngay ở thời điểm độ kiếp cho ngươi đã giết ngươi!”

[ Nguyệt : Lạy hồn , anh Mộc Dĩ thân phận cũng ngầu pờ rồ quá đi ]

Đôi mắt màu lam của Mộc Dĩ đột nhiên bén nhọn, không khí chung quanh thế nhưng xuất hiện sương mù màu lam, mà đúng lúc này, Mặc Tam vẫn nhíu mày nhìn khẽ quát một tiếng “Đủ rồi đấy ! Các ngươi muốn cho Mộc Dĩ Chân biết sao ?”

Mộc Vân Hi vốn đã chuẩn bị thật tốt , lúc này nghe thấy lời Mặc Tam nói, theo bản năng nhìn về phía Mộc Dĩ Chân, thấy Mộc Dĩ Chân tựa hồ quay đầu nhìn lại đây , hắn đành bĩu môi thu hồi móng tay đã dài ra , mà Mộc Dĩ cũng thu hồi sương mù màu lam trong không khí.

Mặc Tam vẫn đạm mạc tiếp tục nói “Chúng ta tách ra đi. Ta cùng Vị Vị sẽ dùng Thuấn Di , muộn nhất là tối mai sẽ tới kinh thành . Mộc gia chủ, ngươi cùng Dĩ Chân cứ đi từ từ . Trễ vài ngày cũng không sao .”

Mộc Dĩ bình tĩnh gật đầu, xoay người liền lập tức hướng phía Mộc Dĩ Chân đi đến.

Nhìn Mộc Dĩ đi rồi , Mộc Vân Hi hừ hừ, đối Mặc Tam miễn cưỡng nói “Nếu ngươi vừa nãy không ngăn cản tại hạ, ta chắc chắn chém tên Mộc Dĩ kia thành thịt bằm !”

Mặc Tam cũng diện vô biểu tình , nói “Pháp thuật cùng vũ kỹ của Mộc Dĩ cũng không ở dưới ta, ngày thường hắn chỉ cố ý che dấu tài năng của mình , Mộc Vân Hi, ngươi xác định, ngươi thật là đối thủ của hắn?”

Mộc Vân Hi cứng đờ, lập tức quay đầu không nói.

Mặc Tam lúc này cũng có chút tò mò , hỏi “Mộc Dĩ Chân kia , ngươi vì sao để ý như vậy?”

Mộc Vân Hi sửng sốt, lập tức giương mắt nhìn về phía Mộc Dĩ Chân nhào vào trên người Mộc Dĩ , không biết hai người nói gì mà Mộc Dĩ Chân cười đến sáng lạn, Mộc Vân Hi lặng im hồi lâu, ở khi Mặc Tam nghĩ rằng hắn sẽ không trả lời, Mộc Vân Hi thấp giọng nói “Mẫu thân hắn…… Có thể là người mà ta thích chuyển thế ……”

Mặc Tam vốn muốn rời đi , nay bước chân lại cứng đờ .

“Mẫu thân hắn…… Có thể là người mà ta thích chuyển thế ……”

…… Có thể là người mà ta thích chuyển thế ?

Chỉ có thể mà thôi, hơn nữa…… Là chuyển thế? Ngươi cứ như vậy bảo vệ Mộc Dĩ Chân?

Mặc Tam quay đầu nhìn qua, gương mặt Mộc Vân Hi lộ ra ôn nhu chưa từng gặp qua cùng…… Cất dấu một ít mờ mịt.

“Ngươi tìm thật lâu?” Tìm người ngươi thích chuyển thế ?

“ Sắp một ngàn năm đi.” Mộc Vân Hi thản nhiên nói. Dứt lời, lại cười cợt “Kỳ thật ta cũng không nhớ rõ người ta thích có hình dáng thế nào …… Có người hạ chú thuật với ta , ta đã quên người ta thích……”

Mặc Tam nhìn chằm chằm Mộc Vân Hi “Ngươi không muốn nhớ lại?” Là sợ chính mình sau khi nhớ lại thì càng thêm điên cuồng sao ? Nhưng cứ như vậy quên người mình thích chẳng phải càng thêm bi ai? Cái loại này rõ ràng là tưởng niệm nhưng lại không biết người tưởng niệm là ai…… Cái loại cảm giác này…… Có thể nói rằng so với nhớ rõ còn thống khổ hơn ……

Mộc Vân Hi không trả lời, chỉ chuyên chú nhìn chằm chằm.

Mặc Tam đợi không được câu trả lời, liền xoay người.

Lúc này, thanh âm trầm thấp của Mộc Vân Hi truyền đến “Tương lai, nếu ta nhớ ra rồi, ngươi hãy giết ta.”

Mặc Tam dừng chút , lập tức gật đầu “Hảo.”

************

“Đúng rồi, Vị Vị, chúng ta sẽ phải tách ra một thời gian.” Mộc Dĩ Chân nói.

Mà lúc này , Mặc Tam cũng lại đây , đi đến bên người Hứa Vị, đem Hứa Vị ôm lấy .

“Đợi cho đến kinh thành, ta lại đi tìm ngươi chơi đùa.” Mộc Dĩ Chân nhảy lên chạy hướng về phía Mộc Dĩ, quay đầu đối Hứa Vị phất tay sáng lạn cười nói.

Hứa Vị cười tủm tỉm gật đầu “Hảo, ta chờ ngươi!”

Hứa Vị nhìn quang quyển màu lam kia biến mất, nhìn xung quanh cũng không thấy Mộc Vân Hi, tò mò quay đầu nhìn về phía Mặc Tam “Tiểu Mặc, Mộc Vân Hi đâu?”

“Hắn đi rồi.” Mặc Tam nói, đem Hứa Vị kéo vào trong ngực mình , đôi mắt nhu hòa dừng ở Hứa Vị, thấp giọng nói “Chúng ta đi thôi.”

Hứa Vị ngửa đầu cười khẽ, gật đầu “Hảo.”

***********

Lúc này ở kinh thành , trong hoàng cung.

Đại điện vốn hẳn nên vàng son lộng lẫy khí thế uy nghiêm ,lúc này đây lại là ánh nến ảm đạm, lộ ra một loại âm trầm.

Trong đại điện lớn như vậy chỉ có Sở Hiền quỳ ở trên nền đá vàng. Sở Hiền quỳ , cúi đầu, dưới ánh nến ảm đạm thấy không rõ biểu tình khuôn mặt.

“Ngươi thất bại ?” Đột nhiên vang lên thanh âm khàn khàn đến từ ngai vàng cao cao tại thượng kia “Ngươi làm cho ta thực thất vọng, nhị hoàng tử, Hiền nhi của ta .” ngữ điệu kia chậm rãi dâng cao hơn , lộ ra thở dài .

Sở Hiền đang quỳ cũng không biện giải, chỉ càng cúi đầu thấp, cho đến khi thanh âm khàn khàn kia lại lần nữa chậm rãi vang lên “Thời gian của chúng ta không nhiều lắm, địch nhân trốn ở chỗ tối đang chuẩn bị đi vào cấm địa của chúng ta! Hiền nhi, trên đại điển sắc phong hoàng tử, ngươi phải đem mặc quỷ kia đánh bại hoàn toàn cho ta! Chúng ta tuyệt đối không thể làm cho bọn họ thành công tiến vào cấm địa ! Biết không?! Cái này liên quan tới thiên hạ Đại Sở chúng ta đấy !” thanh âm khàn khàn kia dồn dập nói .

Sở Hiền lúc này mới chậm rãi ngẩng đầu, nhìn về phía trên ngai vàng, nam nhân gầy trơ cả xương khó coi đến cực điểm, khuôn mặt thản nhiên đáp “Dạ! Phụ hoàng!”

Đi khỏi đại điện, Sở Hiền vẻ mặt bình tĩnh, ai có thể nghĩ đến chứ ? Nam nhân vốn hẳn nên cao cao tại thượng, hoa quý tuấn mỹ lại ở vài năm qua đột nhiên biến thành bộ dáng kia…… Kỳ thật cũng là tự nhiên, phàm là con cháu hoàng thất khi đi lên ngôi vị hoàng đế đều không quá hai mươi năm nhất định sẽ biến thành cái bộ dáng kia, sau đó sẽ chậm rãi chết đi. Tử trạng giống như bị gắm cặn , da thịt cùng xương cốt toàn thân cao thấp đều không có một chỗ đầy đủ.

Theo truyền thuyết, đây là nguyền rủa mà yêu vật cùng mặc quỷ cấp cho Đại Sở hoàng thất .

Nếu hắn đi lên ngôi vị hoàng đế, hắn cũng sẽ như thế. Sở Hiền quay đầu nhìn, đại điện mặc dù dưới ánh mặt trời chói chang lại vẫn có vẻ lành lạnh đáng sợ như cũ , nhưng dù vậy, hắn cũng phải đi lên cái vị trí kia ! Đem thiên hạ giao cho một mặc quỷ?! Hừ, hắn thà rằng chết !!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.