Tuyết vẫn lặng lẽ rơi,chiếu sáng cả một khoảng sân yên tĩnh. Gió thổi tuyết đậu trên cây thạch lựuthi nhau rơi xuống, cảm giác lạnh buốt.
Hạ Sơ đang ngồi trước bàn làm việc bên cửa sổ, trên chiếc đèn chụp màu trắng cóvẽ hoa mai vàng, được vẽ từng nét bằng bút lông chồn loại nhỏ chấm mực vàng.Hoa đang nở rộ, trong đêm khuya thanh vắng, hương thơm thầm tỏa ngát đâu đây.
Cô nhớ đến cây mai vàng trồng trong sân nhà ông ngoại năm đó, lần đầu tiên rahoa, Hạ Sơ lên sáu.
Hôm đó, tuyết cũng rơi lất phất, phủ lên đóa hoa mai vàng mới nở, trong sânphảng phất hương thơm lành lạnh.
Có một ông cụ dắt theo một cậu cháu trai đến chơi, Hạ Sơ bị ông ngoại bắt đứngtrong sân cầm bút vẽ hoa mai. Cô trều môi, mặt và tay đỏ bừng vì lạnh, nênkhông sao vẽ đẹp được.
Ông cụ và ông ngoại nói chuyện trong phòng làm việc, cậu bé mặc chiếc áo choàngmàu đỏ, đứng bên cạnh cô mở to đôi mắt tròn xoe, trong trẻo chăm chú nhìn cô vẽhoa mai. Vầng trán cậu rất nhẵn nhụi, mái tóc mềm thành xoáy trên đỉnh đầu, mộthồi lâu đột nhiên cậu ta cười rất ranh mãnh, nói: “Cậu ngốc quá, vẽ gì mà xấuvậy! Nhìn tớ vẽ đây này.” Nói rồi đưa một cuốn vở vẽ ra trước mặt Hạ Sơ, bêntrên là một số tranh vẽ bằng màu đơn giản của trẻ con.
Hạ Sơ nhìn cậu ta và mấy bức tranh màu đó với ánh mắt hết sức khinh thường. Mãicho đến khi cậu ta tiu nghỉu không cười nữa và gấp cuốn vở vẽ lại, rồi lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hua-trao-em-kim-ngoc-luong-duyen/2858057/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.