Nhận được viên kim cươngnhỏ không phẩy ba cara đó, Đào Đào gắn trên một chiếc nhẫn bạch kim với sáucánh hoa xinh xắn. Sau khi ăn tối xong, Hạ Sơ lên nhà tìm cô tán gẫu, thấy côđang nằm sấp trước bàn trang điểm, hớn hở đeo chiếc nhẫn kim cương vào ngón ápút trái. Kỹ xảo chế tác tinh tế đã khiến viên kim cương tỏa ra chùm sáng lấplánh, nụ cười mãn nguyện của Đào Đào tựa như đóa tường vi với hương thơm dìudịu.
Nhìn thấy Hạ Sơ, Đào Đào lại nói: “Haizz! Hạ Sơ này, hồi xưa tớ luôn nghĩ rằngđến lúc lấy chồng, kiểu gì cũng phải có nhẫn kim cương Tiffany mới gọi là tàmtạm. Đúng là người tính không bằng trời tính, chiếc nhẫn nhỏ như thế này mà đổiđược tình yêu của mình, số mình khổ thật!”
Thấy bạn trong bụng thì toại nguyện nhưng miệng lại than thở, Hạ Sơ chưa kịptrêu thì thấy Ngô Mạt bưng cốc nước hoa quả vào. Đào Đào liền đổi giọng: “Hạ Sơ,cậu xem có phí phạm không, đã không có tiền lại còn mua viên kim cương to nhưvậy. Cậu nhìn giấy chứng nhận đây này, mấy tham số toàn cái tốt nhất.”
Ngô Mạt mỉm cười, Hạ Sơ không nhịn được cười, tự nhiên lại thấy ngưỡng mộ niềmhạnh phúc nhỏ nhoi này.
Cô xuống nhà đóng cửa phòng lại, lấy từ ngăn kéo dưới cùng trên bàn làm việc rachiếc hộp đựng nhẫn cưới. Nắp hộp vừa hé ra, viên kim cương tỏa ra chùm sánglấp lánh, rực rỡ, chói mắt. Hạ Sơ lấy chiếc nhẫn ra, đeo vào ngón áp út trái,đặt dưới đèn ngắm nghía một hồi. Cuốn Kinh thánh có nói rằng, ngón áp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hua-trao-em-kim-ngoc-luong-duyen/2858050/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.