Bị Cảnh Thần khoác vai vàkéo ra khỏi phòng 806, đi cầu thang bộ xuống tầng dưới, Hạ Sơ liền ngửa mặt lênvới vẻ không yên tâm hỏi: “Rốt cục là anh có cách gì, không phải luật sư đã nóilà khả năng thắng kiện không cao đó sao?”
“Hê, đã nói là em đừng quan tâm rồi mà! Nào, thơm một cái.” Nói rồi, Cảnh Thầnlại ghé sát vào thơm một cái rõ kêu trên má Hạ Sơ. Cô liền húc ngay khuỷu tayvào anh theo bản năng. Cảnh Thần khom lưng rút về phía sau, cười rất thích thú:“Hê hê! Tấn công đúng lúc, phòng thủ thành công.”
Hạ Sơ không nói gì, thậm chí còn ngoảnh đầu lại cười, nói: “Trình độ lên tay đónhỉ, về phòng nhanh lên.”
Cảnh Thần sững lại, nụ cười tắt ngấm, nhớ đến nụ cười ban nãy của Hạ Sơ, nhìnrạng rỡ, thẹn thùng như ánh trăng trong mây, anh liền nhấc chân đi theo Hạ Sơvới vẻ ngạc nhiên.
Đứng trước cửa phòng 706, Hạ Sơ lục tìm trong túi xách, rồi lại quay đầu mỉmcười vưới Cảnh Thần, đưa tay ra nói: “Hình như em để quên chìa khóa ở công tyrồi, anh đưa chìa khóa của anh đây vậy.”
“Ừ.” Cảnh Thần không nói gì thêm, móc ngay chìa khóa trong túi quần mình ra đưacho cô.
Hạ Sơ cắm chìa khóa vào ổ, đột nhiên lại nói: “Anh xem công tơ điện xem nhàmình còn bao nhiêu số, hình như sắp hết điện rồi.”
Cảnh Thần liền tuân lệnh ngay, nhanh nhẹn quay ra hộp công tơ điện đầu cầuthang, một lát sau liền nghe thấy anh gọi: “Còn nhiều lắm, chưa phải mua ngayđâu.”
Chưa nói dứt lời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hua-trao-em-kim-ngoc-luong-duyen/2858034/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.