Hai ngày sau, Cảnh Thầnphát hiện ra chai rượu đó, liền hỏi rất phấn khởi: “Hạ Sơ, em mua rượu vang à?Rượu Merlot năm 02, loại rượu này cũng được đấy.”
“Vâng.” Hạ Sơ quay lưng về phía Cảnh Thần, mặt đỏ lên.
“Nhưng tự dưng em mua rượu vang làm gì? Kể cả mua thì cũng phải mua của hãnganh chứ!” Cảnh Thần tỏ vẻ tiếc rẻ.
Hạ Sơ hậm hực đứng lên, giật lấy chai rượu: “Em mua để tặng cho người khác. Hơnnữa cũng ngại mua loại rượu rẻ của hãng anh, tiền phần trăm chắc chẳng đượcđáng bao nhiêu đúng không?”
Cảnh Thần ấm ức trều môi: “Sao mà nóng tính thế, tiện thể anh nói vậy thôi.”
Hạ Sơ bực lắm, hậm hực ngẩng đầu lên thì thấy vẻ mặt Cảnh Thần rất tiều tụy,mắt thâm quầng, uể oải, thế là cô lại nén giận, tò mò: “Anh sao vậy? Không đượckhỏe à?”
Cảnh Thần ngoẹo đầu bước đến trước tủ lạnh, lấy ra một lon Coca uể oải bật rauống ừng ực.
“Anh ốm à?” Vân Hạ Sơ phát hiện ra sắc mặt anh ta rất tệ.
“Không, mấy ngày vừa rồi ngủ không được ngon.” Cảnh Thần uể oải ngồi xuống cạnhVân Hạ Sơ: “Gần đây cứ ngủ đến nửa đêm là nghe thấy có tiếng gì đó rất lạ từtầng trên vọng xuống. Mỗi lần sau khi bị đánh thức, dỏng tai lên nghe thì lạikhông thấy gì nữa, ngủ được một lát thì lại thấy, đến lúc chẳng còn thấy buồnngủ nữa thì nó lại yên.”
Hạ Sơ thắc mắc: “Có tiếng rất lạ hả, sao em không nghe thấy? Có phải anh côngviệc áp lực quá lại mắc chứng ảo thính
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hua-trao-em-kim-ngoc-luong-duyen/2858027/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.