Trong bữa cơm tối, nhìnthấy Cảnh Thần, Hạ Sơ nói với vẻ nuối tiếc: “Suýt nữa thì có tiền để phá hợpđồng với anh. Haizz! Tự do! Suýt thì đã có!”
“Vậy hả! Thật hay đùa? Em có tiền để phá hợp đồng với anh ư? Hay là anh giảmgiá mười phần trăm cho em. Oh my god, liền một lúc có bốn trăm năm mươi nghìntệ, cũng kha khá đó nhỉ!” Cảnh Thần giơ tay lên, miệng còn đang ngậm đầy cơm,nước miếng suýt thì nhỏ xuống bát.
Hạ Sơ gắp một cọng rau muống xào lên, mỉm cười, bình thản nói: “Nếu anh là tôi,anh sẽ chọn cách trả cho người khác bốn trăm năm mươi nghìn tệ hay lựa chọncách mỗi tháng bỏ ra mấy nghìn nhân dân tệ thuê nhà chung thêm một năm nữa vớimột anh chàng giúp việc theo giờ nhìn cũng đẹp trai? Hơn nữa, tôi sẽ giải thíchnhư thế nào với hàng xóm, bạn bè đồng nghiệp và bà mợ của tôi khi vừa mới kếthôn được mấy ngày đã đòi ly hôn?”
Cảnh Thần chép chép miệng, cúi đầu ăn cơm, dường như khá hậm hực, ăn nhiều hơnbình thường hai bát.
Hạ Sơ rất khoái chí, phá lệ cho người giúp việc theo giờ nghỉ ngơi, còn mìnhthì vừa thu dọn bát đĩa vừa hát ngân nga khi rửa bát.
Năm phút sau, Hạ Sơ cất bát đũa vào tủ bếp, tháo đôi găng tay cao su ra, thìthấy Cảnh Thần đang đứng trước cửa bếp, cười rất khó hiểu. Hạ Sơ liền thắc mắc:“Anh sao vậy? Nghĩ đến bốn trăm năm mươi nghìn tệ nên phát điên hả!”
“Hạ Sơ”, Cảnh Thần vừa nói vừa bước lên trước hai bước, dồn Hạ Sơ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hua-trao-em-kim-ngoc-luong-duyen/2858016/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.