Buổi sáng, trước khi HạSơ ra khỏi nhà, Cảnh Thần đã bước đến dặn dò: “Anh đã mua một cuốn thực đơn chobà bầu, bắt đầu từ hôm nay, anh sẽ phụ trách việc nấu bữa tối đầy đủ chất dinhdưỡng cho em, em phải ăn nhạt hơn một chút, tối nhớ về sớm nhé.”
Hạ Sơ quay đầu nhìn nụ cười ân cần của anh ta, cố gắng chịu đựng, gật đầu.
Trước khi hết giờ làm việc lại thấy An Hinh chạy ào vào phòng, túm lấy Vân HạSơ vừa tắt máy xong và đang thu dọn đồ đạc chuẩn bị ra về: “Hạ Sơ, đi thôi, tớmời cậu đi ăn đồ Nhật Bản.”
Vân Hạ Sơ chưa kịp từ chối thì đã bị An Hinh kéo ra bãi đỗ xe, lên xe của cô vàbị chở đến một nhà hàng Nhật Bản ở quảng trường Trung Lương. Cô liền tranh thủthời gian gọi điện cho Cảnh Thần, báo cho anh biết có người mời cô ăn cơm nêncô không về nhà ăn nữa. Sau khi biết cô đi ăn đồ Nhật Bản ở quảng trường TrungLương, Cảnh Thần liền nói ngay: “Em cứ ăn đi, lát nữa anh sẽ đón em.”
Chưa kịp nói lời từ chối thì Cảnh Thần đã cúp máy, tắt bếp, nhanh nhẹn thu gọnđồ ăn đang chuẩn bị cất vào tủ lạnh, xuống tầng lái xe đến thẳng quảng trườngTrung Lương.
Trước cửa nhà hàng, An Hinh liếc nhìn cách ăn mặc rất chỉnh tề Vân Hạ Sơ mộtlượt từ đầu đến chân rồi đưa tay rút ngay chiếc trâm cài tóc đang cài sau đầuVân Hạ Sơ ra, mái tóc thẳng mềm mại liền xõa xuống. Vân Hạ Sơ luống cuống kêulên: “Sao tự nhiên lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hua-trao-em-kim-ngoc-luong-duyen/2858012/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.