Chương trước
Chương sau
Bởi vì trong đó ẩn chứa thiên địa pháp tắc chí cao, đại đạo ba ngàn, tất cả đều không rời khỏi đạo lý -- âm dương ngũ hành!
Hứa Tiên bị quang vũ bao phủ, chư tiên thần phật đều dừng lại, cùng đợi Hứa Tiên phản kích, nhưng chờ lâu không có bất cứ phản ứng nào.
- Chẳng lẽ thành công?
Chư tiên thần phật cùng nghĩ một câu này, nhưng mà nghĩ lại thủ đoạn như vậy trong thiên địa không có mấy người thừa nhận được, Hứa Tiên hiển nhiên không ở trong đó.
- Vừa mới vượt qua đại thiên kiếp lại hủy trong tay chúng ta.
- Quan nhân!
Bạch Tố Trinh nghẹn ngào kêu lên đầy sợ hãi.
Quan Thế Âm Bồ Tát nói:
- Yên tâm đi, hắn không có vì dạng công kích này mà vẫn lạc đâu.
Ngón tay chỉ qua màn sáng.
- Ngươi nhìn!
Vừa dứt lời thì tất cả tiên phật đều cảm thấy không đúng.
Tốc độ dòng xoáy linh lực chuyển động chậm lại, mặc cho tiên phật thúc dục như thế nào cũng không thể cải biến, kinh hãi mất sắc:
- Đây là chuyện gì?
Trận pháp này không cách nào phá mới đúng.
Bọn họ chỉ có thể trơ mắt nhìn dòng xoáy biến mất, hiện tại bọn họ cũng không cách nào ngăn cản Hứa Tiên bỏ chạy. Nhưng Hứa Tiên không có ý này, thân hình hắn vẫn bị hào quang bao phủ như trước, nhưng mà đám hào quang này đang mất đi điều khiển, biến thành ngũ hành linh lực cơ bản nhất, quang cầu đông kết kia đang biến mất.
Bỗng nhiên có rất nhiều đồ vật từ quang cầu rơi xuống, có đao thương kiếm kích, cũng có la bàn bình phong, đủ đồ vật kỳ quái.
Một tiên nhân cả kinh kêu lên:
- Đó là A Nan Kiếm của ta!
- Ai nha, Ngũ Vân Khóa Tiên Bình của ta!
Đúng là pháp bảo bọn họ dùng để công kích Hứa Tiên, giờ phút này tất cả mất đi khống chế, từ trên bầu trời rơi xuống, bọn họ từ bản năng cảm thấy bất an.
Trong quang cầu, bỗng nhiên Hứa Tiên mở hai mắt ra:
- Thiên Địa Vô Dụng!
Dùng quang cầu làm trung tâm, cảnh tượng chân thật hiện ra bốn phía, thay thế vũ trụ ngân hà, cho đến khi hiện ra cảnh mưa bụi của thành Hàng Châu.
Nhưng chư tiên thần phật vẫn còn, hơn nữa không có bị tổn thất gì cả, bọn họ nghĩ Thiên Tiên quả nhiên không phải chuyện đùa, cần nghĩ biện pháp khác ứng đối, chợt bọn họ cảm thấy thiên địa mất đi toàn bộ linh lực, thậm chí là linh lực trong người bọn họ biến mất, bị khóa chặt.
Bọn họ cũng như đám pháp bảo kia, từ trên không trung ngã xuống, dốc sức liều mạng dùng pháp thuật ngự khí đơn giản cũng không được, rơi xuống mặt đất, có người mất đi uy nghiêm của tiên phật phát ra tiếng hét to, mất đi khống chế linh lực thiên địa thì bọn họ không khác người bình thường bao nhiêu!
Hứa Tiên nói:
- Nếu như chỉ biết bay trên trời mà ngạo mạn, vậy hãy để cho ta nhìn xem bộ dáng khi các ngươi ngã xuống đất.
Trong tiên phật chỉ có linh điểu tọa kỵ, hoặc bản thân là yêu tu biết bay tu thành tiên mới miễn cưỡng có thể vẫy cánh, bay trên bầu trời, không đến mức ngã xuống đất, nhưng đôi mắt nhìn qua Hứa Tiên biến thành sợ hãi.
Hứa Tiên có thể trực tiếp vây khốn linh lực trong cơ thể của bọn họ, đạo hạnh bục này, loại cảm giác này giống như ngũ hành âm dương trong thiên địa đều nằm trong bàn tay của hắn, tuyệt đối không phải người vừa tấn chức cảnh giới Thiên Tiên có thể làm được, cũng càng hiểu Hứa Tiên muốn giết bọn họ dễ như trở bàn tay.
Mà Hứa Tiên chỉ trói chặt linh lực của bọn họ đã làm cho rất nhiều tiên phật sinh tử một đường, tuy khí lực của bọn họ hơn xa thường nhân, nhưng không có gì hơn yêu tu, dù sao không có cố ý tu luyện qua, từ giữa không trung mấy ngàn thước rơi xuống đát, cho dù thần hồn không ngại nhưng thân thể bị hủy không thể nghi ngờ.
Hứa Tiên trơ mắt nhìn qua tiên phật rơi xuống như lá rụng, cũng không có ý định viện thủ, nhưng tuyệt đối không có nhẹ nhõm hay hả hê chút nào, hắn đã cảm nhận được sâu trên bầu trời có hô ứng.
Hô ứng ở chỗ kia không nhiều lắm, chỉ rải rác mấy người, nhưng Hứa Tiên lần đầu tiên hiện ra thần sắc ngưng trọng, bởi vì hắn biết đối mặt với người nào.
Trong Lôi Phong Tháp Bạch Tố Trinh vuốt ngực, thở ra một hơi, nói:
- Quan nhân hắn đã trở nên lợi hại rồi!
Ngón cái của Quan Thế Âm Bồ Tát bấm vào ngón giữa, hoàn hoàn đan xen kết thành thủ ấn.
Vạn Đóa Kim Liên từ trên mặt đất sinh ra, chập chờn bay lên nâng những tiên phật đang ngã xuống.
Bỗng nhiên Hứa Tiên quay đầu, nhìn qua Lôi Phong Tháp, tuy còn cách phật quang ngăn cản ánh mắt, nhưng mà linh quang chấn động hắn vẫn nhìn rõ ràng.
- Đa tạ nam hải Quan Thế Âm Bồ Tát.
Những tiên phật kia nhao nhao cúi đầu khấu tạ, trong nội tâm đã hiểu rõ chuyện này không phải bọn họ có thể nhúng tay vào, chỉ có Thiên Tiên mới xứng nói chuyện với Thiên Tiên, bọn họ không hẹn mà lựa chọn rời đi.
Hứa Tiên nhìn thấy tình cảnh như thế, trong lòng biết bằng vào cảnh giới của mình hôm nay còn không đủ để cấm chế lực lượng Thiên Tiên, liền thu hồi toàn bộ lực lượng.
Những pháp bảo của đám tiên phật kia bay về phía chủ nhân, sau đó bay đi.
Bầu trời lại ảm đạm, mưa xuân rậm rạp rơi xuống, đan vào thành màn mưa mờ mịt, Lôi Phong Tháp cũng bình yêu sau trận mưa này, thoạt nhìn lại quá xa xôi.
Hứa Tiên liền lại đi về phía Lôi Phong Tháp xa xa, cho dù mục tiêu xa xôi thế nào chỉ cần nguyện ý đi thì ngày nào đó sẽ tới.
Thật sự là thế sao?
- Hứa đạo hữu, ngươi thiên phú dị bẩm, bằng tuổi ngươi ta còn chưa tu luyện tới Dương Hồn đấy, bội phục, khổ hải khôn cùng, quay đầu lại là bờ, tại sao có thể vì tư tình với nữ nhân mà mặc kệ thiên hạ chứ?
Âm thanh già nua vang lên bên tai của Hứa Tiên.
- Hứa Tiên, ngươi tu hành đạo pháp, là đạo pháp truyền thừa từ Tử Vi Cung, nói ra chúng ta cũng là đồng môn, nghe ta một lời, dừng lại ở đây đi.
Một ngôi sao màu tím như ẩn như hiện ở giữa không trung.
Bọn họ không có hiện ra hình dáng chân tâật, cũng không có tao ra thanh thế to lớn như Chư Thiên Tinh Đấu đại trận, bọn họ cũng không vội bày ra uy năng của bản thân tới đe dọa Hứa Tiên, mà là dùng lời lẽ thấm thía khuyên bảo, đều có cảm giác "Ngươi nghe cũng tốt, không nghe cũng tốt, đạo lý đều ở chỗ này".
Đây cũng không phải phân biệt tu vi tâm cảnh, càng không có sợ hãi. Chỉ có kẻ yếu đối mặt cường giả mới bày ra nanh vuốt của mình, sư hổ chỉ yên tĩnh ẩn nấp trong bụi cỏ, dung làm một thể với cảnh vật.
Giờ khắc này Hứa Tiên cảm giác mình trở thành người bình thường, đứng lẻ loi trong rừng rậm bình thường, trong gió truyền đến tiếng gầm gừ trầm thấp, làm cho rừng rậm yên tĩnh lại, nhưng hắn còn có lòng tin cảm thấy còn có thể đối phó, thẳng tới khi tiếng gầm gừ vang lên từ bốn phía mới phát hiện mình đã hãm trong tuyệt cảnh.
Trong Lôi Phong Tháp, nước mắt của Bạch Tố Trinh đã rơi xuống, nắm chặt hai đấm nói:
- Buông tha đi, quan nhân! Vong ngã a, quan nhân!
Vẻn vẹn muốn đem những lời này truyền vào nội tâm của Hứa Tiên.
Nhưng trong lòng nàng chỉ có một cổ u ám, giọng nói âm trầm vang lên.
- Không, tuyệt đối không!
U ám vô tận trong cơ thể bộc phát, biến ảo thành một con rắn u ám, quấn lấy Quan Thế Âm Bồ Tát gần trong gang tấc, đem khái niệm tôn ti mạnh yếu ném ra khỏi đầu.
Còn có rất nhiều lời muốn nói với hắn, nàng muốn ở cùng một chỗ với hắn vĩnh viễn, làm sao lại dừng ở nơi này? Ngay cả vạn kiếp bất phục, ngay cả thần hồn câu diệt cũng không buông tay!
Hai con ngươi của Bạch Tố Trinh nhuộm thành màu đen, gầm thét nói:
- Thả ta ra ngoài!
U ảnh chi xà quấn quanh người của Quan Thế Âm Bồ Tát, Quan Thế Âm Bồ Tát bình yên bất động, trên người có một đạo kim quang sáng lên, hào quang này vừa xuất hiện khí tức u ám ảm đạm nhiều.
Quan Thế Âm Bồ Tát chậm rãi lắc đầu nói:
- Tuy lực lượng của Chúc Long nguy hiểm, nhưng trình độ này còn không đủ, an tâm ở chỗ này chờ đi!
Trong màn sáng Hứa Tiên rốt cục mở miệng nói:
- Ngươi là nỗi khổ hãi, ta chính là bờ; ngươi đi trong đường tối, ta chính là minh châu!
Tay của hắn xuyên qua phật quang bao phủ Lôi Phong Tháp, kiên quyết mở cửa Lôi Phong Tháp.
Bỗng nhiên Lôi Phong Tháp rung rung, đột ngột từ mặt đất bay lên bầu trời.
Hứa Tiên nhướng mày, hiện thân trên đỉnh tháp, đem Lôi Phong Tháp đạp xuống, cùng lúc đó hắn cầm cung trong tay, tướng mạo nhìn lên trời xanh, giương cung lên bầu trời.
Âm dương ngũ hành, thiên địa linh khí, điên cuồng tụ tập vào tay của hắn, một đạo quang mang xuyên thủng bầu trời.
Dây cung rung rung, chiến tranh hết sức căng thẳng, Hứa Tiên quyết tâm đi khiêu chiến, muốn bằng vào lợi khí hôm nay, xem Thiên Tiên như dã thú mà săn bắn, hoặc là bị dã thú ăn thịt.
Một mũi tên thất bại, nhưng mà nằm trong dự liệu của Hứa Tiên, cái mũi tên này bức đám Thiên Tiên hiện hình.
Nhưng mà không phải là dã thú trong rừng rậm đi ra ngoài, mà là nhân loại giống Hứa Tiên.
Đúng, nhân loại mới là dã thú nguy hiểm nhất, trong đôi mắt của bọn họ lóe lên hào quang trí tuệ như Hứa Tiên, trong tay cầm lợi khí không thua gì hắn.
Nhiên Đăng Cổ Phật, Tử Vi Tinh Đế, Hạo Thiên Đại Đế, rốt cục đam chân thân của mình hàng lâm, sau khi Hứa Tiên quyết tâm thì bọn họ không lãng phí lời nào, không lưu tình mà công kích hắn.
Một ít Thần Tiên tự cho rằng mình pháp lực cao cường, ở lại nơi này dùng pháp thuật quan sát tình huống, muốn tận mắt nhìn thấy cảnh Thiên Tiên đại chiến, lúc này cũng phải thất vọng, căn bản không giống tình cảnh giao chiến hủy thiên diệt địa như Hứa Tiên hôm qua chiến Chúc Dung.
Hiện ra trước mặt bọn họ chẳng những không có va chạm kịch liệt, càng không có một tia dư âm ảnh hưởng khuếch tán ra.
Hứa Tiên giương cung đứng trên đỉnh Lôi Phong Tháp, thật lâu không nhúc nhích, giống như từ đá điêu khắc mà thành, trên người lại tràn ngập vết thương.
Nhiên Đăng Cổ Phật tĩnh tọa bất động, tụng niệm kinh văn. Tử Vi Tinh Đế hào quang dập tắt, tinh quang lúc ẩn lúc hiện. Hạo Thiên Đại Đế thì đứng ở trên bầu trời.
Bọn họ là thiên chi kiêu tử chân chính, là người phát ngôn của Thiên Đạo trên thế gian, bọn họ tranh đấu không phải là đấu pháp để hình dung, mà là tín niệm giao phong, va chạm thiên địa pháp tắc.
Từ gốc độ nào đó mà nói thì mỗi lời nói chất vấn đều ẩn chứa sát cơ sâu đậm. Mỗi một tiếng đều có thể làm Thần Tiên vỡ sợ thần hồn tiêu tán.
Mà người bại thì phải chết.
Trận đại chiến này cả thiên hạ chú mục, cho dù không phải là Thiên Tiên cũng phải nhìn qua nơi này.
Trong Côn Lôn Sơn, Tây Vương Mẫu đang nhìn qua khối ngọc thạch cực lớn, trên đá đang hiện ra tình cảnh ở Hàng Châu, bên cạnh có Cửu Thiên Huyền Nữ, nàng không hiểu tiến trình của trận đấu, chỉ có cảnh giới Thiên Tiên mới có thể hiểu được, cũng muốn hỏi xem như thế nào nhưng không dám lên tiếng.
Chỉ thấy đúng lúc này, bỗng nhiên Hứa Tiên động, dây cung dùng tốc độ mắt thường không thể nhìn thấy rung động ba lần.
Bỗng nhiên tăng bào của Nhiên Đăng Cổ Phật bị xuyên thủng, hắn nhìn qua ngực của mình, chỗ đó lưu lại cái động trống rỗng, hắn chắp tay trước ngực, niệm A Di Đà Phật, thân hình dần dần trở thành nhạt, hiện ra chiếc đèn hết dầu.
Tử Vi Tinh Đế thì hào quang bị cắt đứt, hào quang trên đỉnh đầu bị xé rách.
Ba vị Thiên Tiên đồng thời biến sắc.
Trên mặt Tây Vương Mẫu cũng hiện ra thần sắc sợ hãi thán phục, nói:
- Dung hợp trí nhớ ba đời, quả nhiên được.
Cửu Thiên Huyền Nữ vội vàng xen vào:
- Hứa Tiên thắng sao?
Tây Vương Mẫu quả quyết nói:
- Thắng? Làm sao có thể, ngươi cho rằng ba gia hỏa kia là đồ bất tài sao? Một đấu một có lẽ trong Thiên Tiên không người nào là đối thủ của hắn, nhưng dùng ít địch nhiều thì phải thua không thể nghi ngờ.
Quả nhiên Nhiên Đăng Cổ Phật lúc này bộc phát thần sắc dữ tợn, thân hình lại ngưng hiện lần nữa, dĩ nhiên hoàn thành một lần niết bàn, Tử Vi Tinh Đế cùng Hạo Thiên Đại Đế cũng khôi phục bình thường, tuy hao tổn nguyên khí, nhưng mà so sánh thì sắc mặt của Hứa Tiên tái nhợt hơn trước, giống như ba mũi tên vừa rồi đã tiêu hao hết tinh khí thần của hắn.
Ba người đều nhìn qua Hứa Tiên gật đầu, tỏ vẻ bội phục với hắn, nhưng ra tay không chút lưu tình.
Tây Vương Mẫu than nhẹ một tiếng:
- Thắng bại đã phân!
Quay đầu lại nhìn Cửu Thiên Huyền Nữ nói:
- Không cần do dự, tiếp tục như vậy ma niệm của ngươi sẽ nặng hơn.
Trên mặt của Cửu Thiên Huyền Nữ hiện ra một tia giãy dụa, giống như quyết định gì đó, quay người đưa lưng về phía ngọc thạch, lấy Vong Xuyên chi thủy ra uống sạch.
Chuyện cũ mây khói, đều đã tan biến.
Bạch Tố Trinh kêu lên:
- Quan nhân!
Tâm tâm tương ánh, nàng cũng cảm nhận được Hứa Tiên không ổn.
Bỗng nhiên Quan Thế Âm Bồ Tát mở miệng nói:
- Ngươi muốn cứu hắn sao?
Vẻ từ bi trên mặt của nàng vĩnh viễn không biến đổi, giống như đang cứu rỗi thần phật.
Bạch Tố Trinh lại cảm thấy một tia hàn ý thật sâu, nàng giang hai tay ra, cầm lấy ban thưởng của Quan Thế Âm Bồ Tát, nhìn qua Hứa Tiên và nhìn qua giao giọt nước trong tay, giọt nước đang lưu chuyển hào quang bảy màu.
Quan Thế Âm Bồ Tát nói:
- Vật ấy tên là Sớm Mai, sẽ giúp ngươi tiêu trừ ma niệm, tìm được bản thân của mình.
Con mắt tối đen của Bạch Tố Trinh nói:
- Ăn cái này vào, ta sẽ biến mất?
Nàng đang ẩn nấp trong nội tâm của Bạch Tố Trinh, bao hàm toàn bộ dục niệm và khát vọng của Bạch Tố Trinh, là dã tâm căn bản lớn nhất của con người, chỉ cần có dã tâm sẽ có khát vọng.
- Đúng, trừ phi cam tâm tình nguyện, nếu như ai ép ngươi cũng không được, ngươi nguyện ý làm như vậy sao?
Rốt cuộc Hứa Tiên không cách nào bình yên đứng trên đỉnh Lôi Phong Tháp, quỳ một chân trên đất, phun ra một ngụm máu tươi, nhưng tuyệt đối không buông tha, hắn thả người đi vào chân trời, lại mở cung thần ra lần nữa.
Mặc dù ngân hà đảo ngược cũng không cải biến được quyết ý của hắn.
Ba vị Thiên Tiên cũng hiện ra thần sắc nghiêm trang, không dám có chút khinh thường nào.
Lúc này phật quang bên ngoài Lôi Phong Tháp đã biến mất hết, một đóa hoa sen vàng kim từ trong tháp hiện ra, nụ hoa tách ra, Bạch Tố Trinh đứng ở trong đó, nhìn qua Hứa Tiên trên bầu trời, nói:
- Đủ rồi, quan nhân, đã đầy rồi!
- Nương tử?
Mặc dù cách nhau một đoạn nhưng mà tâm của bọn họ đã ở bên nhau, cảm nhận được tình ý trong nội tâm.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.