Hứa Kiều Dung càng vui tới phát khóc:
- Những năm này ngươi chạy xuôi chạy ngược, không biết làm cho tỷ tỷ ta lo lắng bao nhiêu lần. Hôm nay lão thiên gia mở mắt, rốt cục an định lại, về sau ở yên một chỗ rồi.
Lý Công Phủ nói:
- Nàng nhìn nàng xem, Hứa gia đã rạng rỡ tổ tông, đây chính là việc vui, tại sao nàng lại khóc như vậy chứ.
Hứa Kiều Dung trợn mắt nói:
- Ngươi biết cái gì?
Kinh động trẻ mới sinh cho nên nó khóc lớn một hồi.
Bạch Tố Trinh ôm lên, loạng choạng hống một hồi mới dỗ hài tử nín khóc mỉm cười.
Hứa Kiều Dung vui mừng nói:
- Hán Văn có thể có nương tử như vậy mới thật sự là phúc phận, không biết lúc nào các ngươi có hài tử đây.
Hứa Tiên cùng Bạch Tố Trinh nhìn nhau, Hứa Tiên mỉm cười không có hảo ý, Bạch Tố Trinh cắn cắn bờ môi, tức giận nhìn hắn.
Lý Công Phủ nói:
- Đúng rồi, vị phu thân tài nữ của ngươi đâu? Tại sao không thấy nàng tới?
Hứa Tiên nói:
- Ngài quên Yên nhi vẫn còn Lĩnh Nam à.
Hứa Kiều Dung nói:
- Ở địa phương đó không tốt đâu, nên tiếp nàng quay về.
Hứa Tiên gật đầu xác nhận, thầm nghĩ: xem ra phải đi một chuyến tới Lĩnh Nam.
Nhưng vào lúc này Duẩn Nhi thở hồng hộc xông vào cửa:
- Sư thúc, sư phụ... Sư phụ a... Muốn ngươi lập tức đi Lĩnh Nam.
Bỗng nhiên Hứa Tiên đứng dậy:
- Xảy ra chuyện gì?
Trong thiên đình, một tòa cung khuyết sừng sững trong hư không, trên hư không truyền tới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hua-tien-chi/1608638/chuong-812.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.