Ngô Nhân Kiệt do dự một chút, cũng quỳ bái, lại bị Hứa Tiên nâng lên, do dự một chút nói:
- Hứa giám quân, tiểu nhân cũng không phải là không thành tâm trị liệu cho bọn họ, nhưng mà người bị thương có quá nhiều, mặc dù chỉ xem qua một lần cũng không kịp.
Mấy quân sĩ kia cũng không nhịn được mà lên tiếng.
- Đúng vậy a, giám quân đại nhân, đại phu trong quân vốn đã ít, tối nay đám chó đó hơn phân nửa là nhậu say rồi, đâu thèm quan tâm tới huynh đệ bị thương, cũng chỉ có Ngô đại phu mới chịu theo chúng ta đến đây, cho dù có thể nhìn ra tốt xấu.
Nói xong liền nghẹn ngào.
Hứa Tiên mới biết Ngô Nhân Kiệt thật sự là bức bách bất đắc dĩ, không thay đổi đức hạnh trước kia, hắn thấy Ngô Nhân Kiệt mấy lần muốn nói lại thôi, biết hắn định có chuyện cần nói. Nhưng thấy rất nhiều binh sĩ đang hấp hối, nhất định phải tranh thủ thời gian cứu chữa, cho nên nói với mấy quân sĩ:
- Các ngươi đứng lên đi.
Quân sĩ như được đại xá, nhưng nhớ tới huynh đệ bị thương nên bộ mặt đau khổ.
Hứa Tiên nói:
- Yên tâm đi, ta sẽ trị liệu cho bọn họ, ta có thể làm đại phu đấy. Các ngươi đi ra ngoài trước đi, không nên cho người khác tiến vào.
Lại nhìn Ngô Nhân Kiệt nói:
- Sư thúc ngài ra bên ngoài chờ ta.
Ngô Nhân Kiệt nghe xưng hô thế này thì gương mặt ảm đạm trở nên sáng rõ, biết rõ Hứa Tiên cũng không quên cố nhân, không ngớt lời đồng ý,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hua-tien-chi/1608633/chuong-807.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.