Vì bọn họ xúc động trả giá thật nhiều nên sau đó bị chúng tiên cuốn lấy, rốt cuộc không cách nào tới gần Hứa Tiên. Hứa Tiên quan sát Ngao Nghiễm ngả vào biển cả, một đời Long Vương đầy vết thương chìm nổi trong đại dương bao la, hai cánh lớn rộng rãi phiêu phù theo sóng biển, máu tươi nhuộm đỏ cả vùng trời. Hậu Nghệ Thần Cung cùng thần kiếm giáp công nên Ngao Nghiễm triệt để mất đi sức phản kháng. Trong nội tâm của Hứa Tiên không có boa nhiêu vui sướng vì đồ long thành công, ngược lại có cảm giác than thở anh hùng mạt lộ, trong trường hợp này hắn hạ quyết tâm và nắm chặt Thiên Hành kiếm. Ngao Nghiễm nhìn lên trời xanh, mây đen nặng nề dần dần tán đi, trong đôi mắt của hắn nhìn qua mặt trời và bầu trời xanh thẩm. Chẳng lẽ con đường của Long tộc đi tới cuối cùng rồi sao? Một tiếng long ngâm từ trong ngực của hắn bủng nổ vang vọng, một tiếng long ngâm này phá rách cổ họng của hắn vang lên. Trong tiếng long ngâm mênh mông cuồn cuộn này Hứa Tiên nhắm mắt lại, giơ Thiên Hành kiếm lên. Ngao Nghiễm cũng nhắm hai mắt lại... Tất cả đều dừng ở nơi này. Bỗng nhiên một tiếng long ngâm lạ lẫm từ trên bầu trời giáng xuống, bỗng nhiên Ngao Nghiễm mở hai mắt ra. Tiếng long ngâm này giống như đáp lại long ngâm củ Ngao Nghiễm lúc nãy, trên bầu trời xa xa có tiếng long ngâm truyền xuống. Hứa Tiên kinh ngạc quay đầu lại, nhìn qua chỗ sâu trong bầu trời, chỉ thấy một đạo ngân quang từ trên đường chân trời phóng xuống, sau khi vượt qua trung thiên kiếp thì con mắt và lỗ tai của hắn khôi phục lại rồi, thậm chí so với trước kia còn mắt tinh tai thính hơn nhiều, thời điểm hắn nhìn xa còn xa hơn cả kính thiên văn. Thị lực của hắn ngưng tụ, lại phát hiện đạo ngân quang kia giống như vật sống, lờ mờ có vẩy và móng tồn tại - Đó là một đầu long! Lời này vừa nói ra ngay cả Hứa Tiên cũng cảm thấy có chút vớ vẩn, bằng vào suy óoán của hắn thì đạo ngân quang kia dài hơn mười vạn dặm. Thần sắc của mọi người trên biển đều vô cùng kinh ngạc, làm sao có thể còn có long tồn tại. Âm thanh long ngâm lúc cao lúc thấp, nhưng lại liên miên không dứt, giống như đang truyền tin tức gì đó, lại như đang hô hoán, âm thanh này truyền bá không bằng không khí, mà là mượn từ linh lực truyền khắp cả thế giới. Trong đôi mắt ảm đạm của Ngao Nghiễm dần dần sáng lên, đôi mắt ba Hải Long Vương cũng sáng lên. Trong Thái Hồ một đầu Bạch Long đang nằm nghỉ, bỗng nhiên mở hai mắt ra, nhìn qua nước hồ ba động thì hiện ra thần sắc nghi hoặc. Ngao Ly cảm thấy có người đang hô hoán trong lòng của mình, dùng một loại ngôn ngữ cổ xưa từ tuyên cổ truyền tới, muốn đem lời hứa đã ưng thuận từ trước hoàn thành. Âm thanh này thân thiết và quen thuộc, nàng cũng nhịn không được mà ngẩng đầu phát ra tiếng long ngâm, đáp lại âm thanh kia. Cực bắc chi địa, mặt nước Hắc Long Giang đã đóng thành băng, bỗng nhiên lúc này mặt nước quay cuồn kịch liệt, tầng băng dày đặc phát ra âm thanh như sấm sét và nứt ra, nước sông cuồn cuộn chảy xuống hạ du. Cư dân hai bờ sông nhìn thấy cảnh này thì vô cùng hoảng sợ, không có người nào dám phát ra tiếng vang. Một con Hắc Long nhanh chóng du động trong nước sông, giống như đang đắm chìm trong vui sướng lớn lao, phát ra âm thanh âm vang hữu lực. Hứa Tiên nhíu mày nhìn lên trời, không biết có có phải bởi vì hắn từng thao túng Long hay không, hắn lờ mờ nghe hiểu mấy câu trong tiếng long ngâm này, lẩm bẩm nói: - Dạo chơi... Tìm kiếm... Long... Bầu trời... Đường hàng hải... Mới... Về nhà... Bỗng nhiên Hứa Tiên nhìn thấy ngân quang lóe lên, bản năng né đi thật nhanh, một cột sáng màu bạc lóe lên chỗ vị trí hắn vừa đứng, đem Ngao Nghiễm đang phiêu phù trên mặt nước bao phủ vào bên trong. Đồng thời có nhiều cột sáng thô hoặc mỏng chiếu sang các hướng khác nhau, đem ba Hải Long Vương cùng một đám long tử long tôn bao phủ vào trong đó. Trong thiên hạ phàm là nơi có long tộc ở sẽ có ngân quang xuất hiện. Vết thương thảm thiết trên người Ngao Nghiễm trong giây lát đã khôi phục lại như trước, đôi cánh mọc dài ra, khí tức Thiên Tiên cường đại cũng xuất hiện, hắn nhìn chung quanh một vòng, cho dù là tinh quái hay là quần tiên, không có ai không cúi đầu trước ánh mắt này. Chỉ có Hứa Tiên, Lạc Anh, Bạch Tố Trinh, Ngư Nhi mới không chút yếu thế đối mặt, nhưng thần sắc đều có chút trầm trọng, chuẩn bị ứng phó Ngao Nghiễm trả thù. Nhưng Ngao Nghiễm cũng không có ý định rời khỏi ngân quang kia, thần sắc vô cùng an tường, nhìn Hứa Tiên nói: - Hảo kiếm! Nhìn Lạc Anh nói: - Cung xịn! Lại không quên nhìn qua Bạch Tố Trinh, nói: - Kết cục đã nhất định. Vào lúc cuối cùng mới nhìn Ngư Nhi nói: - Biển cả này giao cho ngươi! Ngao Nghiễm không trả lời mấy người khác, hắn nhìn qua biển cả mênh mông và kiên quyết quay đầu, dọc theo cột sáng ngân quang mà bay lên. Đám long tộc khác cũng làm như thế, cùng một chỗ bay theo ngân quang mà bay lên trời. - Ồ? Ngao Ly kinh ngạc nhìn qua ngân quang trên bầu trời, hào quang này chiếu quanh thân của nàng vô cùng ấm áp và ôn hòa, nhưng trong lòng lại có bực bội khó chịu, cái đuôi vỗ lên cột sáng. Tuy là tường đồng vách sắt trước cái đuôi của nàng cũng sẽ vỡ tan, nhưng mà ngân quang này không chút sứt mẻ. Nàng lại dùng sừng để thử, dùng trảo để cào, tuy không thể làm cột sát này dao động mảy may ngược lại còn bị lực lượng này dẫn bay lên trời, nàng rất là hoảng loạn, dốc sức liều mạng chống cự lại cổ lực lượng này. Bỗng nhiên một âm thanh già nua mà quen thuộc rơi vào tai của nàng: - Ly nhi! Ngao Ly kinh ngạc ngẩng đầu lên: - Gia gia? Từ khi Ngao Nghiễm bay lên phía chân trời thì cột sáng kia dần dần thu hồi. Hứa Tiên nhịn không được bay lên hỏi: - Đây là ý gì, các ngươi muốn đi nơi nào? - Ta muốn... Về nhà! - Nhà gì? Ở nơi nào? Cột sáng chợt biến nhỏ lại, thu hồi ngân quang vào bên trong. Hứa Tiên chỉ thấy đọa ngân quang kia lóe lên rồi triệt để biến mất trong tầm mắt, đột nhiên hắn hiểu được trên thế giới này sẽ không còn Long tồn tại, bọn họ đã dọc theo đường hàng hải màu bạc kia rồi, đi vào sâu trong tinh không, đi tới một thế giới mới. Bỗng nhiên hắn quay đầu nhìn sang phía tây: - Ly nhi! Hứa Tiên vừa nói xong hai chữ này thì không cách nào ức chế cơn buồn ngủ từ thể xác và thần hồn. Cho dù là bị dày vò sinh tử trong hia cái thiên kiếp hay là áp lực tinh thần khổng lồ, đều sớm vượt qua khả năng thừa nhận của hắn rồi, cho dù hắn có ý chí kinh người và khát vọng giết chóc của Thiên Hành kiếm truyền lại mới khiến cho hắn duy trì được cho tới bây giờ. Hiện giờ áp lực bên ngoài đã tiêu trừ, rốt cuộc hắn không thể chèo chống được, ý chí bị bóng tối thôn phệ, trên bầu trời rơi xuống. Bạch Tố Trinh lập tức ôm hắn vòa ngực, ân cần vuốt ve gương mặt của hắn, nhìn thấy hắn bình an vô sự mới thở ra một hơi. Lạc Anh nhìn qua cảnh này thì bàn tay xiết chặt Xạ Nhật thần cung, tuy bắn ra một mũi tên với hắn mà nói tiêu hao rất lớn, nhưng nếu như triệu tập linh lực có thể đủ sức bắn ra một mũi tên nữa đấy.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]