Ads Hồ Tâm Nguyệt nói:
- Chẳng lẽ là bị ta nói đến chỗ đau?
Lập tức thấy Hứa Tiên vung nắm đấm:
- Được rồi, được rồi, không nói giỡn, bộ dáng kia căn bản không phải là tiểu Bạch.
- Thời điểm các ngươi chia lìa nhau, ngươi không phải trách nàng quá mềm lòng, không nên đồng tình với phàm nhân sao? Nàng hiện tại hoàn thành kỳ vọng của ngươi rồi, ngươi lại không thừa nhận nàng sao?
Hồ Tâm Nguyệt nói:
- Đúng vậy a, nếu nàng khi đó nghe ta, chúng ta đã có thể tiến vào Dao Trì. Nhưng mà nàng ngay từ đâu đã có bộ dạng đó rồi, chúng ta căn bản đã thành tỷ muội, thuận tiện nói một câu, ta là tỷ tỷ.
Trong nội tâm lại không thể không thừa nhận, nếu không có tính tình bao dung ôn nhu đảm nhiệm tất cả đó của nàng, thì các nàng không có khả năng sống chung với nhau mấy trăm năm.
- Mấy trăm năm ôn nhu, chỉ vì mấy ngày nay nghiêm khắc thì ngươi không thừa nhận được sao? Ngươi tính là tỷ tỷ gì chứ?
Hồ Tâm Nguyệt ảo não nói:
- Ngươi đang chỉ trích ta sao? Ta lúc nào nói không tiếp thụ nàng, các ngươi mới quen nhau không bao lâu cả.
- Ta không có ý này, nhưng mà không phải ngươi nói muốn thủ hộ trí nhớ của nàng sao?
Hứa Tiên dừng một chút, nói:
- Ta muốn thủ hộ là tất cả của nàng.
Nói xong một mình đi lên sườn núi.
Hồ Tâm Nguyệt nhìn qua bóng lưng của hắn.
Hứa Tiên đi đến dốc núi cao cao, hiên ra trước mắt của hắn là hồ nước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hua-tien-chi/1608595/chuong-769.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.