Chương trước
Chương sau
Hai người đến thân ảnh chợt đan vào nhau rồi tách ra, đầu rắn thật lớn của Xà thần ầm ầm rơi xuống đất, trên trán cắm một cái vũ tiễn tuyết bạch. Xà này đã khôi phục năng lực rất mạnh, nhưng chỉ có vết thương này vẫn không có khép lại. Bạch Tố Trinh liền đem mũi tên cắm trở lại giống như cho kiếm vào vỏ.
Xà thần không cam lòng giãy dụa, Bạch Tố Trinh chợt lóe thân hình đi tới trên đầu nó. Ở trên vĩ tiễn nhẹ nhàng vỗ một cái, mũi tên dài hoàn toàn đi vào trong đầu nó. Xà thần nhất thời không còn động đây, phảng phất như đã chết.
Nhưng Hứa Tiên cũng không cảm thấy nó thực sự đã chết, chỉ thấy Bạch Tố Trinh vỗ vỗ tay, mỉm cười đối với hắn:
- Đối phó loại gia hỏa này, còn không cần đến loại lực lượng kia.
Hứa Tiên bỗng nhiên sinh ra cảm giác thỏ chết, cáo buồn thương. Bản thân "chiến đấu lực" còn không có nhiều gấp đôi con rắn này. Cho dù có kiếp lôi các loại tuyệt chiêu, nhưng sợ rằng cũng khó thoát khỏi đánh giá của "loại gia hỏa này", quả nhiên thiên kiếp là không độ không được.
Bạch Tố Trinh nói:
- Quan nhân, ngươi làm sao vậy? A!
Ngay sau đó liền kinh hô một tiếng, đã bị Hứa Tiên ôm vào trong ngực.
- Trong lòng rất không cân bằng, cho ta khi dễ, để ổn định lại một chút.
Song chưởng của Hứa Tiên ôm chặt thân thể mềm mại của nàng, hướng phía dung nhan phấn ngọc của nàng hôn hít loạn bậy một phen.
Bạch Tố Trinh vẻ mặt ửng hồng, lấy tay chống đỡ ngực của hắn, ôn nhu nói:
- Đừng như vậy, buổi tối lại nói nha, Loan nhi đã trở lại, đừng để cho nàng chờ đợi sốt ruột.
Phảng phất nuông chiều đối với hài tử, ngón tay ngọc nhỏ và dài ở trên Âm Dương kính nhẹ nhàng điểm một cái, hiện ra dáng dấp thế giới hiện thực, Thanh Loan đang ở trên bầu trời tiểu thành tìm kiếm nhìn xung quanh.
Hứa Tiên cũng chỉ là vui đùa, ho nhẹ hai tiếng nói:
- Hôm nay vi phu liền thả cho ngươi một lần.
Bạch Tố Trinh bất đắc dĩ cười nói:
- Vậy thì đa tạ quan nhân!
Hứa Tiên liền đi đến đem đầu rắn không biết sống chết kia nhét vào trong Công Đức Ngọc Bài, sau đó thu hồi quang hoa của Âm Dương kính, trở lại trong thế giới hiện thực, vừa nhìn quang hoa trên mặt kính đã ảm đạm đi không ít, hiển nhiên mở ra không gian như vậy cần tiêu hao không ít linh lực.
Thanh Loan ngự kiếm mặc dù nhanh, lại vẫn không nhanh bằng Hứa Tiên, sau một hồi công phu liền gác lại, tìm kiếm một vòng không thấy hình bóng của hắn, tuy biết Hứa Tiên pháp lực cao cường, trong lòng vẫn khó tránh khỏi có chút lo lắng. Hiện tại thấy hắn bình an vô sự liền đại hỉ, hướng phía Bạch Tố Trinh hơi hạ thấp người hành lễ một cái:
- Bạch tỷ tỷ, Xà thần kia đâu rồi?
Đôi mắt lại cũng không có rời khỏi Hứa Tiên bên cạnh.
Hứa Tiên nói:
- Đã được giải quyết!
Vân Yên cũng lung lay lắc lư ngự phong bay qua, vẻ mặt hiếu kỳ nói:
- Mới vừa rồi là chuyện gì xảy ra?
Bạch Tố Trinh nói:
- Trở lại rồi nói tiếp đi!
Sơn trang thấp thoáng ở trong một mảnh xanh biết. Trong viện lạc cũng trồng rất nhiều loại cây cao to. Qua tiết Lập Đông, khí trời cũng đã rõ ràng chuyển lạnh, rơi xuống rất nhiều lá rụng.
Nguyên bản Phùng phủ tôi tớ tạp dịch vô số, đã tự quét dọn sạch sẽ mỗi ngày. Hôm nay không người quét tước, liền ở trong viện lạc rải ra một tầng hơi mỏng. Trải qua nước mưa xâm nhập, liền giống như một tấm thảm.
Hôm nay lại nghe có tiếng sàn sạt, Trang Huệ Quân đang cầm cái chổi quét tước ở trong viện. Hài tử thì đặt ở chỗ ánh mắt có thể nhìn thấy. nàng biết mấy người Hứa Tiên đều không phải hạng người nhàn rỗi, chịu ân đức của người, không có gì báo đáp, chỉ có làm chút chuyện đơn giản. Bất quá nàng cũng là xuất thân phú quý, làm việc này cũng không quá dễ dàng. Còn may hài tử thật là nhu thuận, cũng không thường xuyên khóc lóc, ầm ĩ, để trong lòng nàng cảm thấy vui mừng. Bạn đang đọc chuyện tại truyentop.net
Tuy rằng muốn bình phục đau thương trong lòng, cũng không phải chuyện nhất thời nửa khắc, nhưng cuối cùng cũng cần phải bỏ qua rất nhiều cực khổ ngày hôm qua. Đại trạch trống rỗng vắng vẻ này mang đến cho nàng một loại tâm tình an bình.
Lúc này lại nổi lên một trận gió lạnh, để nàng khẽ nhíu nhíu mày.
- Sao ngươi làm như vậy?
Bỗng nhiên từ phía sau truyền đến thanh âm, để nàng bị giật mình một cái, quay đầu chỉ thấy bốn người Hứa Tiên. Trong lòng cũng đã có chút quen thuộc với việc bọn họ xuất quỷ nhập thần, liền hành lễ nói:
- Lão gia, phu nhân, các ngươi đã trở lại.
Xưng hô này khiến Hứa Tiên và Bạch Tố Trinh hai mặt nhìn nhau, càng thêm cảm thấy cổ quái, Vân Yên nói:
- Trang tỷ tỷ nàng nguyện ý ở lại đây.
Hứa Tiên cười khổ nói:
- Vậy thì quá tốt rồi. Bất quá lão gia, phu nhân gì đó vẫn là miễn đi!
Xưng hô như thế sẽ khiến hắn có một loại cảm giác một cẩn thận biến thành giai cấp địa chủ, làm một nhân sĩ xuyên qua, hắn thủy chung không thích loại phân chia tôn ti này. Do đó để vị trí Huyện lệnh ném cho Vân Yên, ít nhiều cũng do loại nguyên nhân này. Vừa mới bắt đầu còn có chút sảng khoái của việc nắm quyền. Nhưng cảm giác mới mẻ vừa qua đã cảm thấy như ngồi trên đống lửa vậy.
- Dạ, công tử.
Trang Huệ Quân ngoài dự liệu của Hứa Tiên đã thuận theo:
- Không biết trong nhà này còn có quỷ củ gì nữa?
Từ nhỏ đến lớn hiền lương thục đức dạy dỗ đã để nàng không muốn đến trong thị tỉnh lộ diện, đặc biệt là phải thừa thụ rất nhiều ánh mắt dị dạng kia, ở đây đối với nàng mà nói là một nơi tránh né vô cùng tốt.
Hứa Tiên càng bất đắc dĩ, Bạch Tố Trinh lôi kéo tay của nàng nói:
- Cho ngươi ở lại nơi này, bất quá bởi vì nơi này phòng trống hơi nhiều, giữ ngươi làm hàng xóm, không cần tự cho mình là nô tỳ đâu.
Trang Huệ Quân lộ ra thần sắc cảm kích, lại có khó có thể mở miệng nói:
- Ta ở lại đây, chỉ sợ sẽ tổn dại danh tiếng của công tử.
Hứa Tiên nói:
- Đây đều là việc nhỏ, chỉ sợ ở đây không có nha hoàn hầu hạ, ngươi ở không quen. Hơn nữa ngươi biết đấy, thân phận của chúng ta đều có chút đặc dị, không muốn hiện ra dưới ánh mắt của nhiều người. Bằng không, giúp ngươi mướn mấy người hầu ngược lại cũng không phải việc khó.
Trang Huệ Quân vội vã lắc đầu.
Hứa Tiên nói:
- Nơi này quá lớn, sau đó không cần quét sạch. Ta chuẩn bị lấy vài thứ, ngươi nếu không muốn nhìn, thì trở về trong phòng đi thôi!
Trang Huệ Quân liền ôm lấy hài tử, quay lại trong phòng.
Hứa Tiên thấy nàng quần áo đơn bạc, lại nói:
- Khí trời chuyển lạnh vẫn là cần cẩn thận thân thể, khố phòng trong phủ còn có rất nhiều quần áo vải vóc, chúng ta cũng không dùng được, ngươi cứ tùy ý lấy dùng là được.
Trang Huệ Quân nghe vậy, bỗng nhiên quay đầu nói:
- Ta...có thể xem được không?
Hứa Tiên cũng không quan tâm nói:
- Đừng bị dọa chạy là được!
Liền lấy ra đầu rắn thật lớn kia:
- Nương tử ngươi nói đây là loại rắn gì?
Bạch Tố Trinh nói:
- Yêu Thần bị Hậu Nghệ tru sát rất nhiều, không quá dễ nhận biết, quan nhân ngươi là muốn?
Hứa Tiên nói:
- Nó đã bị Hậu Nghệ bắn trúng, lại chém đầu xuống, dĩ nhiên còn có thể bất tử, sinh mệnh lực thật là quá mức cường hãn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.