Chương trước
Chương sau
Khiếu Thiên khuyển nói chuyện vừa chuyển:
- Bất quá, ngược lại cũng không phải không thể nói không tìm được người, tại hạ còn có một chuyện muốn cầu.
Hứa Tiên ngạc nhiên:
- Chuyện gì?
Chẳng lẽ là muốn thương thảo một viên Kim Đan gì đó.
Tam Thánh Mẫu nhẹ nhàng nhíu chặt vùng lông mày lại, không biết hắn sẽ yêu cầu gì nữa.
Khiếu Thiên khuyển ngượng ngập nói:
- Thỉnh ngài làm cho ta một bài thơ, lưu làm kỷ niệm.
Nói rồi bày ra mấy tư thế.
- Cho ngươi?
Hứa Tiên không biết nói gì.
Tam Thánh Mẫu trợn trừng mắt, dĩ nhiên vì loại sự tình này cô phụ giao phó của ca ca nàng, cái gọi là Bạch Nhãn Lang chính là loại này đi sao!
- Đúng vậy, đúng vậy, cẩu cũng tốt, lang cũng được, ngay ngắn đều không sai biệt lắm, ta đã chuẩn bị tốt rồi.
Khiếu Thiên khuyển chống chân trước, ngẩng cao đầu nói.
Hứa Tiên rất muốn nói, hình tượng này của ngươi vẫn là đi diễn phim hoạt hình đi sao, không thích hợp xuất hiện trong thi từ cổ, nhưng chuyện tới trước mắt chỉ có thể liều mạng suy nghĩ thi từ cùng lang cẩu có liên quan.
- Tử hệ trung sơn lang đắc chí tiện xương cuồng.
Hiển nhiên không có lời gì để nói cả.
- Hội vãn điêu cung như mãn nguyệt, tây bắc vọng, xạ thiên lang.
Đều đem nhân gia bắn chết.
Kết quả nghĩ tới nghĩ lui, dĩ nhiên nghĩ không ra! Hắn giả thi tiên này xuất đạo nhiều năm như thế, vẫn là lần đầu bị tràng diện làm thơ gây khó khăn. Thi từ Đường Tống cũng có không cho thời gian! Bất quá xét đến cùng vẫn là hắn không có bao nhiêu thi tài, nếu như Vân Yên ở đây. Nói vậy có thể lập tức làm ra câu thơ hợp với tình hình đi sao, nhưng chân tài nữ này còn đang ngủ say, giả tài tử như hắn đã bất lực.
Chỉ có thể nói:
- Xin lỗi, ta trong khoảng thời gian ngắn ý văn chưa có!
Lại không nghĩ rằng Khiếu Thiên khuyển rộng lượng đáp:
- Hiểu được, hiểu được! Chờ lúc nào ngài có ý văn lại viết đi, ta không vội, ngài nhớ ký có chuyện như thế là được.
Hứa Tiên thở phào ra nói:
- Vậy thì được a!
Khiếu Thiên khuyển lưu luyến không rời nói:
- Ta liền trở về phục mệnh.
- Chờ một chút, ta còn có mấy lời muốn nhờ ngài nói cho Dương huynh.
- Nói cái gì, ta bảo đảm đưa tin chính xác.
Khiếu Thiên khuyển vỗ bộ ngực bảo chứng.
Hứa Tiên nhân tiện nói:
- Dương huynh hắn khống chế tâm của muội muội, khụ khụ, bảo vệ tâm của muội muội, tại hạ có thể lý giải. Thế nhưng quá mức nghiêm khắc, lại không có lợi với tình huynh muội. Hôm nay hiểu lầm giữa ta và Tam Thánh Mẫu nương nương đã làm sáng tỏ. Tam Thánh Mẫu nương nương ở bên ngoài du ngoạn một vòng, nói vậy rất nhanh sẽ trở về Hoa Sơn, hà tất cho người tới bắt đây? Mà tại hạ ít ngày nữa sẽ vào Thục, đi đến quán Giang Khẩu đăng môn bái phỏng, chịu phạt thỉnh tội.
Phen lời nói lịch sự này phát ra từ nội tâm, nếu không có Dương Tiễn phương pháp xử lý có vấn đề, cũng không đến mức nháo tới một bước như ngày hôm nay.
Nhãn thần của Tam Thánh Mẫu lóe ra, hơn nữa từng dùng Bảo Liên đăng thám thính qua Dương Tiễn cùng hắn đối thoại, biết hắn đối với chính mình cũng không có ý xấu gì cả. Không khỏi thở dài yếu ớt, trong lòng trách cứ đối với hắn cũng đã tiêu tan thành mây khói. nguồn TruyenFull.vn
Khiếu Thiên khuyển nghe được liên tục gật đầu, chờ Hứa Tiên nói xong, đáp:
- Ngươi là chuẩn bị tới cửa đề hôn?
- Ngươi nói cái gì?
Tam Thánh Mẫu sắc mặt đỏ bừng, lại hung hăng trừng mắt với Hứa Tiên.
Hứa Tiên cắn răng nói:
- Ta nói cùng ngươi những câu này, có một chữ là tương đồng sao?
- Đây là tổng kết, yên tâm đi, ta sẽ ủng hộ ngươi!
Khiếu Thiên khuyển hướng về phía Hứa Tiên dựng thẳng lên ngón cái, lại đối với Tam Thánh Mẫu nháy nháy mắt.
Hứa Tiên bỗng nhiên thập phần hối hận để nó giúp mình nhắn gửi:
- Chờ một chút, ta thấy vẫn là...bỏ đi!
Khiếu Thiên khuyển đã hóa thành độn quang bay đi vô tung vô ảnh.
Hứa Tiên không dám đối mặt với ánh mắt của Tam Thánh Mẫu, đành cười ha hả nói:
- Đã như vậy, Tam Thánh Mẫu nương nương, ta liền cáo từ.
- Gọi Dương Thiền được rồi!
Tam Thánh Mẫu nhẹ giọng nói.
- Cái gì?
Hứa Tiên không có nghe rõ ràng.
- Không có gì.
Tam Thánh Mẫu xoay người hướng về Vu sơn bay đi.
- Sao lại tức giận?
Hứa Tiên lắc đầu, ngẫm lại cũng hướng về Vu sơn bay đi, chí ít muốn cùng các nàng các nàng cáo biệt.
Vu sơn động phủ, các hoa tiên đều đã tỉnh lại. Mặc dù có chút suy yếu, nhưng cũng không lo ngại. Bị Hứa Tiên và Tiết Bích trước sau đưa vào linh lực Yến Tử đã có thể hoạt động khỏe mạnh.
Bất quá nhắc tới đoàn hắc ám kia vẫn đều là lòng còn sợ hãi. Một đám nữ tiên kiến thức rộng rãi thảo luận một phen, dĩ nhiên không đưa ra được một kết luận. Trong tam giới còn không biết có ai có thể sử dụng loại năng lực này. Người có thể trong nháy mắt đem các nàng chế phục càng có thể đếm được trên đầu ngón tay.
Tiết Bích nhíu mày nói:
- Chẳng lẽ là Thiên Ma Ba Tuần?
Đại năng trong tam giới chỉ có Thiên Ma Ba Tuần này thần bí khó lường nhất, thậm chí không ai có thể nói ra lý do của hắn. Có người thậm chí hoài nghi, Ba Tuần cũng không phải là bất cứ một loại sinh linh gì tu luyện mà thành. Mà là nhân tâm trúng tà niệm ác niệm hội tụ, cho nên mới lúc nam lúc nữ, không có hình thái cố định, nhưng chung quy là tìm không được đủ chứng cứ. Chỉ biết là hắn cùng Phật môn đến Trung Thổ, đã từng tổ chức Phật tổ thành Phật!
Hứa Tiên đến đó, nghe được một phen suy luận này, sau đó nghi hoặc trong lòng ngược lại càng sâu, tuy rằng không biết duyên cớ gì. Thế nhưng Đại Tự Tại Thiên Ma kia hiển nhiên là sẽ muốn đối phó chính mình, sao lại đột nhiên xuất hiện giúp hắn đây?
Tam Thánh Mẫu vẫn hướng phía Bách Hoa tiên tử và Vân Mộng tiên tử nói lời cảm tạ, cố nhiên là một hồi hiểu lầm, nhưng bọn họ là vì nàng mà bôn tẩu. Khôi phục tư thái thong dong trấn định của nữ thần, cũng không lại liếc mắt nhìn Hứa Tiên ở đây một cái, muốn phân rõ ranh giới.
- Hiểu lầm cũng là chuyện tốt, chung quy so với sự thật tốt hơn.
Vân Mộng tiên tử mỉm cười nói.
- Không sao cả, không sao cả, ai bảo ngươi là muội muội của ta!
Bách Hoa tiên tử thì tùy tiện ôm vai Tam Thánh Mẫu, chỉ là thỉnh thoảng hướng phía Hứa Tiên ném một ánh mắt căm tức, hiển nhiên còn chưa thể dễ dàng bỏ qua như vậy.
Hứa Tiên thì cùng Ngư nhi ôn chuyện một phen, biết nàng ở trên biển phát triển thuận lợi, cũng thay nàng mà cảm thấy vui vẻ.
Hai bên đều tự nói chuyện, chỉ có Vu Sơn thần nữ đứng ở chính giữa, quay về phía động phủ đổ nát, khóc không ra nước mắt, trong lòng oán hận nói:
- Không bao giờ cần các ngươi đến nữa!
Một thanh âm bỗng nhiên vang lên ở bên tai nàng:
- Chúng ta trước đến giúp ngươi đem nhà cửa sữa chữa lại tốt!
Nàng ngẩng đầu nhìn thấy khuôn mặt tươi cười xán lạn như ánh dương quang của Ngư Nhi, trong lòng rất là cảm động, suýt nữa rơi lệ:
- Ưm!
Bách Hoa tiên tử cũng chú ý tới quang cảnh bên này, hô lên:
- Mọi người đều hỗ trợ!
Sau đó thi triển pháp thuật, đem động phủ bị phá hỏng khôi phục lại như cũ.
Hứa Tiên một đại nam nhân đứng ở chỗ này lại có chút dư thừa, đối với Tiết Bích tỏ ý một chút, chỉ chỉ ra bên ngoài.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.