Chương trước
Chương sau
- Bản công tử chưa bao giờ tin những thứ đó, chỉ cần muốn cải biến, sẽ nhất định có thể cải biến được.
Trong điện quang lấp lánh, trên mặt hắn tràn đầy vẻ kiên định.
Trong lòng Ngư Huyền Cơ thở phào một hơi, không biết là bởi vì một lần nữa cổ vũ quyết tâm của hắn, hay là bởi vì rốt cục để trọng tâm câu chuyện kéo ra.
- Thời gian đã không còn sớm, Duẩn nhi nói không chừng đã trở lại, tìm không được ta sẽ sốt ruột.
Nàng đứng dậy, vỗ vỗ bụi bặm trên người, xoay người liền muốn ly khai, tay ngọc lại bị nắm lại.
Trong lòng nàng căng thẳng, quay đầu lại mỉm cười nói:
- Sao vậy?
Hứa Tiên nói:
- Đáp ứng ta một việc được không?
Ngư Huyền Cơ gật đầu:
- Ta đáp ứng!
Hứa Tiên nói:
- Ta còn chưa nói là chuyện gì đây?
Ngư Huyền Cơ nói:
- Ta biết, sẽ không lại gạt ngươi đi làm chuyện nguy hiểm nữa.
- Thật đúng là biết được.
Hứa Tiên cười khổ:
- Nhưng ta vẫn đang lo lắng a.
- Vậy ngươi muốn thế nào?
- Ngươi không tính ra được sao?
Ngư Huyền Cơ lắc đầu:
- Không có!
Hứa Tiên nhẹ nhàng kéo tay ngọc của nàng một cái, đem nàng kéo vào trong lòng, tay trái ôm vòng eo của nàng, cúi đầu hôn lên bờ môi phấn của nàng, cũng không giống như nàng lướt nhẹ qua là dừng, mà dùng đầu lưỡi mở ra hàm răng, cuốn lấy cái lưỡi thơm tho kia.
Ngư Huyền Cơ chưa từng trải qua tràng diện như vậy, trong đầu loạn thành một đoàn, không thể tính ra động tác tiếp theo của hắn, xâm phạm bá đạo như thế cũng không để nàng cảm thấy tức giận, bởi vì nàng trước hết đã cho hắn tư cách.
Nàng đột nhiên minh bạch, coi như là không thể như Chư Cát Ngọa long cải biến số phận lịch sử vậy, nhưng bản thân số phận nàng lại đang cùng hắn tương phùng đã là cải biến. Hiện tại bộ dạng này cũng xem như là nghịch thiên mà đi sao? Chí ít nàng không tính ra được sẽ có chuyện như vậy phát sinh.
Tiếng lôi kiếp nổ vang tại giờ khắc này bỗng nhiên trở nên rất xa xôi.
Hứa Tiên đã hạ quyết tâm, không thể lại để vị Ngư sư tỷ này luôn luôn ở sau lưng hắn làm chuyện mạo hiểm, tiếp tục làm xằng làm bậy xuống nữa. Chung quy là để hắn giống như phát điên đi tìm nàng, lo lắng sợ hãi nàng ngày nào đó sẽ đột nhiên biến mất không thấy. Không muốn tin tưởng lời nói bảo đám, chỉ có nhìn nàng, ôm nàng, hôn nàng mới có thể để hắn cảm thấy an tâm.
- Sư phụ!
Một tiếng nói quen thuộc mềm mại khiến Ngư Huyền Cơ giật mình tỉnh giấc, dư quang quét tới, Duẩn nhi đang trợn mắt há hốc miệng, dùng một loại nhãn thần xa lạ nhìn nàng.
- Duẩn nhi, sao ngươi lại ở đây?
Ngư Huyền Cơ cuống quít đẩy Hứa Tiên ra, cúi đầu chỉnh lý một chút đạo bào có chút hỗn loạn, nỗ lực xuất ra uy nghiêm của sư phụ, nhưng vẻ hồng nhuận ngượng ngùng trên mặt trong khoảng thời gian ngắn còn không có cách nào tan hết.
Duẩn nhi thất thần đáp:
- Duẩn nhi là tới tìm ngươi...
Ngư Huyền Cơ nhìn cũng không nhìn Hứa Tiên một cái, nói:
- A, hiện tại dã tìm được, chúng ta trở về đi!
Duẩn nhi bị Ngư Huyền Cơ dắt trở về, nàng không cam lòng lắc lắc đầu nhìn Hứa Tiên:
- Thế nhưng...sư thúc...Vừa rồi các ngươi?
Ngư Huyền Cơ giáo huấn nói:
- Cái gì, thế nhưng ngươi hoa mắt đi sao, còn không mau đi!
Hứa Tiên cười một cái nói:
- Ta tiễn các ngươi!
Ngư Huyền Cơ quay đầu lại hung hăng trừng mắt với Hứa Tiên một cái, cảnh cáo hắn không nên được một tấc lại muốn tiến một thước.
Hứa Tiên lại giống như không nghe thấy, tự nghĩ tự đuổi theo một ngày nắm giữ loại tư cách này, nhưng đừng hy vọng hắn sẽ lùi bước, cho dù nàng muốn thu hồi tư cách? cũng đã quá muộn rồi.
Hứa Tiên nói:
- Duẩn nhi ngươi biết sư phụ của ngươi đêm nay đi đâu không?
Duẩn nhi nói:
- Đi đâu?
Ngư Huyền Cơ Ngư Huyền Cơ kinh hãi, chuyện này nàng đúng là đã cố ý lừa gạt Duẩn nhi, không phải tiểu nha đầu còn không khóc đến chết, vội vã hướng Duẩn nhi nháy mắt.
Hứa Tiên lại cũng nhìn đến nàng:
- Sư phụ của ngươi vốn là muốn gạt ngươi, thế nhưng ta Duẩn nhi Duẩn nhi nên biết, cũng có tư cách được biết, vì các ngươi là người thân nhất của nhau.
Duẩn nhi nhất thời lấy ánh mắt hoài nghi nhìn về phía Ngư Huyền Cơ, Ngư Huyền Cơ đưa tay ngăn miệng của Hứa Tiên lại, cả giận nói:
- Ngươi đang nói bậy bạ gì đó?
Hứa Tiên ôm lấy cổ tay trắng trẻo của nàng, đem thân thể của nàng mang đến bên kia, lấy tay kiềm chế vòng eo của nàng, mang theo nàng tiếp tục đi về phía trước.
Ngư Huyền Cơ giãy dụa nói:
- Hứa Tiên, ngươi dám nói bậy bạ, ta...Ta sẽ...
Hứa Tiên vẫn là mồm năm miệng mười nói ra:
- Sư phụ của ngươi dự định gạt ngươi đem mạng tiễn đi, cho nên mới chuyên môn để thư lại cho ta chiếu cố ngươi.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Duẩn nhi cứng đờ, không thể tin được nhìn về phía Ngư Huyền Cơ:
- Sư phụ, đây là sự thực sao?
Ngư Huyền Cơ cười khổ nói không ra lời.
Duẩn nhi khụt khịt mũi, "oa" một tiếng, ngồi chồm hổm trên mặt đất khóc lớn:
- Sư phụ đáng ghét, sư phụ xấu, ngươi lại lừa gạt Duẩn nhi. Ngươi sao không chết đi, ngươi sao không chết luôn đi!
Chỉ cảm thấy ngồi chồm hổm khóc còn chưa hết giận, nằm trên mặt đất khóc tê tâm liệt phế lăn lộn đầy đất. truyện được lấy tại TruyenFull.vn
Ngư Huyền Cơ cũng có chút chân tay luống cuống, không khỏi nhìn về phía Hứa Tiên, hắn tương đối giỏi lừa hài tử.
Hứa Tiên lại phất tay nói:
- Ta đi trước!
Trong chớp mắt liền biến mất ở chỗ rẽ.
Đây là nghiêm phạt đối với ngươi!
Một đạo lôi quang hóa thành đao phong trảm xuống, Kim Long rít gào nghiền nát, nhân đạo tuy rằng cứng cỏi, nhưng cùng Thiên Đạo mênh mông so sánh, vẫn cứ nhỏ bé giống như con kiến hôi, đại địa ầm ầm ầm rung động.
Sát Phá Lang ba Tinh Quân hai mặt nhìn nhau, một đầu nói:
- Đã đến lúc.
Hóa thành ba đạo quang hoa chói mắt hướng bốn phía vẫn lạc, rơi xuống trong khu dân cư liền truyền ra tiếng hài tử khóc nỉ non. Loạn thế căn nguyên đã rơi xuống, bọn họ cũng sẽ chính thức bắt đầu nhiệm vụ của mình, hóa thân làm danh tướng, phụ tá tân quân vương, nhất thống thiên hạ.
Hứa Tiên nhìn về phía trên Hoàng thành, lại thấy không rõ cảnh tượng trong đó, không biết Thái Âm chân nhân là thành hay là bại. Nếu là đại thiên kiếp mà nói, đại tự tại Thiên Ma kia sẽ tự thân xuất thủ, dựa vào tâm tính của Thái Âm chân nhân cũng không cần phải sợ. Nhưng tính tình của hai sư phụ này thật đúng là không có một ai có thể để hắn cùng nhận thức.
Khi luồng nguyệt quang thứ nhất hiển hiện, sau đó kiếp vân cũng bắt đầu tiêu tán.
Ở sâu trong hư không mờ mịt, có thiên hoa loạn trụy, tiên nhạc tề minh, quang hoa chói mắt từ trên trời giáng xuống.
Ở sâu trong thương khung, mơ hồ có đông đảo tiên nhân chúc mừng nói:
- Chúc mừng thượng tiên, chúc mừng thượng tiên, thành tựu Thiên Tiên chi vị, cùng Thiên Địa đồng thọ, Nhật Nguyệt tề quang.
Thải Vân cát tường hoàn toàn thay thế được kiếp vân bất tường, chúng đại thần phủ phục trên mặt đất chậm rãi tỉnh táo lại, tất cả bọn họ đều ở tron kiếp lôi vừa rồi bị ngất đi. Lúc này mở hai mắt ra, đang ứng với bốn chữ "Kiếp hậu dư sinh" (nghĩa là sống sót sau tai nạn). Có người nhìn tình cảnh trước mắt tựa như ảo mộng còn tưởng rằng chính mình đã đến thế giới cực lạc.
Tuy rằng trên thực tế, lực phá hoại của đại thiên kiếp có thể coi được với hai chữ "tinh chuẩn", mà ngay cả chỗ đại điện Thái Âm chân nhân đang đứng, đều không có bị chút tổn hại nào.
Gia Ngự hoàng đế đuổi ra ngoài điện, ở trên quảng tràng cao giọng hô lên:
- Sư phụ!
Một chiếc loan xa từ trên trời giáng xuống rơi vào trước mặt Thái Âm chân nhân, một vị Thiên Tiên sinh ra không phải chuyện đùa, Thiên đình tự nhiên không thể không có điều biểu thị, yến hội ăn mừng đã bày ra ở trên Lăng Tiêu bảo điện.
Thái Âm chân nhân hướng Gia Ngự hoàng đế đưa tay nói:
- Đến không?
- Đến!
Gia Ngự hoàng đế liên tục gật đầu, đã cảm thấy thân thể mình nhẹ đi, bay về phía bầu trời mà đi.
- Bệ hạ!
Hoàng hậu nương nương đuổi ra ngoài la lên, Gia Ngự hoàng đế lại cũng không quay đầu lại.
Hứa Tiên từ xa nhìn một màn này, ngẫm lại vẫn là không có tiến lên, Thái Âm chân nhân lại liếc mắt nhìn qua đây, đem áo dài vung lên:
- Muốn bình định Cửu Châu, cái này ngươi cố gắng dùng được.
Hứa Tiên đưa tay tiếp nhận, trong lòng bàn tay có thêm chín tiểu Thanh đồng đỉnh nho nhỏ, hắn có thể cảm thụ được bất phàm trong đó, chỉ là tựa hồ hao hết lực lượng, có vẻ có chút ảm đạm bô quang, Vũ vương Cửu Đỉnh.
Khi hắn ngẩng đầu lên nhìn lại, đám mây cát tường kia đều đã biến mất không thấy. Thiên Địa quay về ảm đạm, chỉ có một vầng trăng sáng treo cao, ánh trăng sáng như sương tuyết.
Các đại thần đều đi ra cửa cung, đều là không nói được một lời, mới vừa rồi tất cả giống như trải qua một giấc mộng ảo, có ác mộng cực kỳ hung hiểm, cũng có mộng đẹp cực kỳ khoái hoạt. Khi thấy chỉ cảm giác rõ ràng vô cùng, hồi ức lại cảm thấy là giả. Đợi được đi trở về trong nhà, ngủ một giấc, các loại chuyện đêm qua giống như giấc mộng tiêu tan.
Thần Tiên, vĩnh viễn chỉ tồn tại trong mộng cảnh phiêu miểu, trong truyền thuyết huyền ảo.
Ngày thứ hai, bảng vàng bố cáo thiên hạ, Gia Ngự hoàng đế băng hà, tân hoàng đăng cơ, hoàng thái hậu buông rèm chấp chính.
Tuy rằng Gia Ngự hoàng đế đột nhiên băng hà lưu lại cho người trong thiên hạ đông đảo suy đoán, có người nói là bị thích khách ám sát, cũng có người nói là phục đan dược mà bạo tử, càng có người nói là các đại thần bức vua thoái vị mới để hoàng đế tức chết tươi. Đương nhiên, cũng có người thề non hẹn biển bản thân tận mắt nhìn thấy bệ hạ ngự long phi thiên đi, chỉ là người chi trì loại thuyết pháp này, khó tránh khỏi là muốn bị người cười nhạo.
Lại trăm nghìn năm sau ở trên một vài chương trình diễn đàn giáo thụ học giả coi như chuyện cười hiện trường không khí điều tiết. Nhưng mà chăm chú phân tích cái chết của Gia Ngự hoàng đế cùng phục dược tất nhiên có liên quan.
Cũng bởi vậy lưu lại thuật lại truyền thuyết, nhưng không có quá độ quá độ lo lắng, thiên hạ thái bình đã lâu, lâu đến làm cho người ta cảm thấy sẽ vẫn thái bình như vậy xuống phía dưới, cũng không cảm thấy trên bầu trời rất nhiều ánh mắt yên lặng nhìn chăm chú vào loại biến hóa này.
Hứa Tiên vừa cảm giác tỉnh lại, mà quên đi đại mộng rực rỡ đêm qua, nhưng tương lai lại không thể không nghĩ đến. Vương triều Đại Hạ này nhất thời nửa khắ còn không có ý tứ muốn sụp đổ, nhưng hắn cũng dám khẳng định "Thiên hạ đại loạn" bốn chữ này không phải chỉ là nói một chút mà thôi. Cho dù nói muốn cứu lại thiên hạ nguy vong, trong khoảng thời gian ngắn lại nên làm như thế nào đây? Hắn không rõ, chỉ có lại hỏi Ngư Huyền Cơ một chút, nhưng nàng lại nói qua sẽ giúp hắn.
Hứa Tiên gỡ mở cửa phòng, ra mở cửa không phải là Duẩn nhi, mà là Ngư Huyền Cơ sắc mặt bất thiện, nhìn nàng dung nhan thanh lệ, dáng người ưu nhã.
Hứa Tiên cũng không biết nên lấy thái độ thế nào đến đối mặt với nàng, đương nhiên không có khả năng ôm lấy mà hôn đi sao. Hắn một loại một loại dự cảm, nếu như hiện tại hắn làm như vậy, nàng nhất định sẽ giở mặt. Tuy rằng hắn không hiểu được thuật số, nhưng tại phương diện này dự cảm luôn luôn chuẩn xác, giống như là đêm qua dự cảm được cường hôn nàng, nàng sẽ không chống cự vậy. Vô luận như thế nào cơm muốn từng miếng mà ăn đi.
Ngư Huyền Cơ cười nói:
- Ngươi nói sao? Tối hôm qua thực sự là nhờ có ngươi.
Sắc mặt của nàng càng trở nên bất thiện.
Hứa Tiên nói:
- Có thể để ta đi vào không?
Ngư Huyền Cơ lui ra phía sau một bước, kéo lại cửa phòng để hắn tiến vào.
Duẩn nhi đi ra cửa phòng, kêu lên:
- Sư thúc!
Thanh âm của nàng khàn khàn, con mắt đỏ bừng, hiển nhiên đêm qua đã khóc không ít.
Hứa Tiên nhìn thấy Duẩn nhi cũng không lại nhìn Ngư Huyền Cơ một cái, hiển nhiên là đang giận lẩy, mà Ngư Huyền Cơ công tác trấn an hiển nhiên không thành công thế nào.
Ngư Huyền Cơ phụng phịu nói:
- Duẩn nhi, hiện tại đã là giờ nào rồi, còn không mau đi làm công khóa, buổi tối ta muốn kiểm tra.
Nếu là dĩ vãng, Duẩn nhi đại khái sẽ le lưỡi, năn nỉ nàng lại chơi một hồi. Nhưng hiện tại Duẩn nhi lại là làm như không nghe thấy, ngược lại đối với Hứa Tiên nói:
- Sư thúc, Duẩn nhi đi theo ngươi nhé, vả lại chỉ là bị người coi thành kẻ ngốc, ở lại sớm muộn vì vẫn sẽ là bị người vứt bỏ, ở đây cũng đã không có gì đáng để lưu luyến.
Nói rồi, nước mắt đã chảy xuống.
Hứa Tiên nhìn như là đột nhiên trong lúc Duẩn nhi đã thành thục hơn, không khỏi bật cười ra.
Mà Ngư Huyền Cơ thì tức đến đem lông mi tựa trăng rằm dựng đứng lên, hung hăng nhìn chằm chằm Hứa Tiên, trên người khí chất thanh nhã không còn sót lại chút gì.
Hứa Tiên kiên nhẫn cười, giúp Duẩn nhi lau lau nước mắt, đối với Ngư Huyền Cơ nói:
- Huyền Cơ, ngươi không có hướng Duẩn nhi xin lỗi không?
Cho dù thông minh như nàng, muốn buông bỏ tư thái cũng không dễ dàng.
Ngư Huyền Cơ không thể tưởng tượng nói:
- Ta...xin lỗi?
Nàng muốn để Hứa Tiên trừng trị Duẩn nhi, lại không ngờ tới hắn hướng về phía chính mình mà đến, trên đời này nào có đạo lý sư phụ hướng đồ đệ xin lỗi.
Hứa Tiên nói:
- Ngươi lừa gạt Duẩn nhi, chẳng lẽ không nên nói xin lỗi?
Duẩn nhi trong ánh mắt nhìn hắn nhất thời tràn ngập sùng bái, sau đó nhìn chằm chằm Ngư Huyền Cơ.
Ngư Huyền Cơ nói:
- Ta là vì muốn tốt cho nàng.
Hứa Tiên cười ha hả nói:
- Lừa gạt cũng là tốt với ta, thực tự đại!
Lôi kéo tay của Duẩn nhi, cùng nàng có chúng kẻ địch.
Duẩn nhi hô theo:
- Sư phụ thực tự đại!
Nói rồi nổi giận đùng đùng nhìn Ngư Huyền Cơ.
Ngư Huyền Cơ nói:
- Được, được, ta xin lỗi là được, Duẩn nhi đừng nóng giận.
Hứa Tiên lắc đầu nói:
- Nàng không phải tức giận, mà là sợ hãi, sợ hãi thiếu chút nữa ở trong bất tri bất giác mất đi ngươi!
Hắn nhớ tới nhớ tới trong mộng cảnh kia, cảnh tượng đều đã không rõ, cảm giác mất mác thật sâu ấy vẫn cứ lưu lại rõ ràng trong lòng.
Ngư Huyền Cơ thở dài, nhận thức chăm chú nói xin lỗi, Duẩn nhi lập tức nín khóc mỉm cười, tha thứ cho nàng,
- Vậy bây giờ còn không đi chuẩn bị làm công khóa.
Duẩn nhi vẫy vẫy tay của nàng, làm nũng nói:
- Hiếm khi sư thúc đến chơi một hồi, để Duẩn nhi nán lại thêm một hồi đi mà.
Ngư Huyền Cơ nói:
- Còn không mau đi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.