Chương trước
Chương sau
Hoàng hậu nương nương trở lại Khôn Ninh cung, hung hăng quẳng đập vỡ vài món đồ cổ, nhũ phong phập phồng bất định, sau một lát, mở miệng nói:
- Hiện tại chuẩn bị sẵn sàng cho bản cung, ngày mai cửa cung vừa mở ra, bãi giá Đại Từ Ân Tự!
Sáng sớm hôm sau, hoàng hậu thỉnh chỉ xuất cung, thừa loan giá mang nghi trượng, đôi ngũ uốn lượn vài dặm, đi ra cửa cung.
Trong Từ Ân Tự, Hoàng hậu nương nương khẩn cầu nói:
- Phương Trượng đại sư, còn thỉnh giúp bản cung một tay.
Pháp Thiện một thân áo cà sa, vẫn như trước đầy mặt dáng tươi cười:
- Nương nương, không phỉa bần tăng không muốn xuất thủ tương trợ, người xuất gia mặc kệ việc hồng trần.
- Người xuất gia phổ độ chúng sinh, lấy từ bi làm nhớ, hôm nay yêu đạo loạn quốc, họa loạn thánh tâm, làm sao có thể ngồi yên không để ý đến?
Pháp Thiện lắc lắc đầu, bất đắc dĩ cười nói:
- Hơn nữa bần tăng cũng không phải là đối thủ của vị "yêu đạo" mà ngài nói kia!
Hơn nữa bần tăng không muốn phổ độ chúng sinh gì đó, thầm nghĩ độ được tự gia trong lòng khoái hoạt.
- Yêu đạo kia thực là lợi hại như vậy?
Pháp Thiện nói:
- Đâu chỉ là lợi hại, quả thực chính là kỳ tài khó gặp.
- Vậy thực sự là toàn bộ không có biện pháp sao?
Pháp Thiện lại một trận vò đầu bứt tai, nghĩ đến những năm gần đây Hoàng hậu nương nương có nhiều ân huệ, thực sự không thể khước từ. Hắn mặc dù không thích phiền phức, nhưng tự có người khác thích phiền phức. Vì vậy nhân tiện nói:
- Ta có một vị sư huynh, tên là Pháp Hải, luận đạo đã không hề kém hắn, càng có sư tôn ban thưởng pháp khí trợ giúp. Có thể trợ giúp nương nương một tay.
- Vị Pháp Hải thiền sư kia hiện tại ở nơi nào?
- Hắn hiện tại đang ở Hàng Châu Linh Ẩn tự tu trì, nương nương an tâm một chút chớ vội, ta sẽ gửi đi một phong thư, mời hắn đến kinh.
Hoàng hậu nương nương thu vạt áo quỳ xuống tạ ơn:
- Nếu có thể thực được tương trợ, nguyện vì ngã phật trọng tố ki thân, vĩnh phụng hương hỏa.
- Không dám, không dám.
Pháp Thiện hòa thượng dựng thẳng song chưởng khẽ lay động, chậm rãi nói.
Pháp Thiện leo lên gác cao, nhìn theo Hoàng hậu nương nương thừa loan xa mà đi, thẳng đến viễn phương Trường An cổ thành. Đạo khói báo động kia đã trừ khử rồi, nhưng lại có một phen khác che lấp đặt ở trên thành Trường An. Không chỉ chưa từng tiêu tán, ngược lại càng phát ra dày đặc, hắn nhíu chặt mày lại mới nhăn mặt rồi lắc đầu cười:
- Cùng ta nào có quan hệ gì đâu.
Lúc này, chỉ nghe tiếng bước chân vội vã mà đến, bước lên cầu thang tầng tầng, một tiểu sa di thở hồng hộc chạy tới trước mặt Pháp Thiện, miễn cưỡng hành lễ, chỉ vào phương hướng cửa chính nói:
- Phương trượng, có một vị sư thái đăng môn muốn ngủ lại chùa.
Pháp Thiện kỳ quái lớn:
- Còn có chuyện này.
Tuy rằng đều là thích đám tử đệ, tăng ni lại đều có chỗ khác biệt, không thể ở chúng hỗn tạp, nào có đạo lý ni cô đến trong miếu hòa thượng xin ngủ lại, chẳng phải là tự rước lấy miệng lưỡi của người sao?
- Là thật, các sư huynh đều đang tụ tập qua đó!
Trước sơn môn, một tịnh y lão ni tay tạo thành chữ thập, hai mắt nhắm nghiền, phảng phất như nhập định, trên mặt khe rãnh ngang dọc, giống khô lão mộc, thực sự giống mộc điêu thạch khắc, hồn nhiên không để ý rất nhiều hòa thượng chỉ trỏ bốn phía.
Cũng may vì Hoàng hậu nương nương muốn tới, trong chùa không nạp du khách, không phải còn không biết có bao nhiêu người vây xem.
Vị tăng tiếp khách ở một bên hao tổn lời lẽ:
- Sư thái, miếu nhỏ thực không thể cho nữ khách ngủ lại.
Lão ni rốt cục mở mắt, mở miệng nói:
- Nữ khách? Hòa thượng sắc tướng chưa trừ, không thấy chúng sinh bình đẳng, không còn dị đồng. Ta tới đây không chỉ là vì ngủ nhờ, càng nghe nói Từ Ân Tự Pháp Thiện Phương Trượng Phật hiệu cao thâm, đặc biệt đến lĩnh giáo một chút.
Có người hiểu ra nói:
- Nguyên lai không phải đến ngủ nhờ, mà là nói luận pháp.
Phương thời đại này, đàm thiện luận pháp, cũng như trong chốn giang hồ đăng môn khiêu chiến. Người trong giang hồ là tỷ thí võ nghệ cao thấp, đây lại là tỷ thí Phật hiệu tinh thâm, chỉ bất quá người thua đều là mất mặt lớn.
Hành vi đập bãi như vậy, lập tức kích một đám hòa thượng cùng chung mối thù, có người không khỏi trào phúng nói:
- Ngươi không phải nữ, còn có thể là nam sao? Phương Trượng chúng ta Phật hiệu tinh thâm, được hoàng gia cung phụng, Hoàng hậu nương nương vừa mới rời đi, ngươi một hoang dã ni cô không biết từ đâu vân du đến, cũng dám tới cửa lãnh giáo sao?
Lời vừa nói ra, lập tức dẫn tới một mảnh cười nhạo, các loại châm chọc khiêu khích ùn ùn, chứng minh hòa thượng cũng không phải tất cả đều là thanh tâm quả dục.
- Không được nói!
Lão ni lông mi dựng thẳng, đưa tay một chỉ.
Hòa thượng mới vừa nói ra kia, lập tức miệng lưỡi cứng ngắc, nói không ra lời.
- Không cho phép!
Lão ni lại nói, toàn bộ hòa thượng đều khóc lóc ra mặt.
- Mọi người cẩn thận, tặc ni này có yêu thuật!
- Nhanh, mau đem nàng chế trụ.
Một đám đầu trọc lốc hô to gọi nhỏ, đã nôn nóng bước nhanh tiến lên, đề quyền đánh tới.
- Không được đánh!
Lão ni lại nói.
Quyền đầu đánh tới liền không tự chủ được mở ra, rơi xuống trên người hòa thượng ở bên cạnh.
- Ai u, ngươi dám đánh ta!
- Ta, không phải ta!
Có người không phục càng tức giận, quyền đến cước đi lại toàn bộ rơi vào trên người một nhà.
Tiếng gầm lên, tiếng hô đau nhức liên tiếp, trước cửa tình trạng nhất thời vô cùng hỗn loạn.
Chỉ có lão ni từ đầu tới đuôi vẫn đứng tại chỗ, không hè nói gì.
- Đều dừng tay cho ta!
Chúng tăng sửng sốt, vội vã tách ra hai bên, khoanh tay mà đứng, hiện ra Pháp Thiện trên bậc thang phía sau, thần tình nghiêm nghị đảo qua mọi người, nhìn chúng tăng mặt mũi bầm dập ủ rũ, bỗng nhiên nhếch miệng cười.
Tiểu sa di vội vã giật nhẹ vạt áo Pháp Thiện, nhỏ giọng nói;
- Phương Trượng, đây không phải lúc để cười.
Pháp Thiện ho nhẹ một tiếng, thu liễm dáng tươi cười:
- Mời vị sư thái này đi vào trong!
Trong thiện phòng, một tăng một ni ngồi mà luận pháp.
Không đợi hàn huyên, lão ni đã mở miệng nhân tiện nóil:
- Thế nào là thiện?
- Cái này...
Pháp Thiện vò đầu.
- Thế nào là chính pháp nhãn?
Trên mặt lão ni khinh miệt chợt lóe mà qua, lại hỏi tiếp.
- Cái đó...
Pháp Thiện khó khăn nói.
- Thế nào là không?
Lão ni lại hỏi.
Pháp Thiện gãi bàn chân, trên mặt biểu tình quái dị, như là đang chịu ngứa, tiểu sa di ở bên cạnh quay đầu cười trộm.
Lão ni giận tím mặt, đang muốn cùng hắn giáp huấn một chút, Pháp Thiện đã một cái quỳ bái xuống đất:
- Sư thái Phật hiệu tinh thâm, tiểu tăng xa xa không bằng.
Lão ni than thở:
- Trong Phật môn, quả nhiên đa phần là hạng người vàng thau lẫn lộn, ngay cả Từ Ân Tự này cũng là như vậy. Bất quá ngươi không có không biết lượng sức, ngược lại cũng là mạnh hơn so với những người khác rất nhiều.
- Đúng, đúng.
Pháp Thiện vẻ mặt xấu hổ, tự tay pha trà cho lão ni, biểu tình kính nể như thao thao giang thủy liên miên không dứt, thấy lão ni này sắc mặt dần hòa ái, mới "cẩn trọng" hỏi:
- Sư thái tựa hồ có chút tinh thông thuật pháp.
- Bần ni tại hai trăm năm trước trong Kỳ Liên sơn được đại pháp từ tiền bối cao nhân, mà Vân Du thiên hạ, dùng nó xu tị độc trùng mãnh thú, cũng không coi là cái gì.
- Sư thái người không ngờ đã sống hai trăm năm?
Pháp Thiện sợ hãi than.
- Ngươi không tin sao?
- Tin, tin, sư thái quả nhiên là cao nhân, không phải phàm tục như chúng ta có thể so sánh, vậy người lần này tới kinh lại là vì sao? Truyện được copy tại Truyện FULL
- Ta tới tìm đệ tử của ta.
- Không biết là ai, may mắn như vậy được sư thái coi trọng?
Trên mặt Pháp Thiện hiện lên một tia ngạc nhiên.
- Nàng tên là Phan Ngọc.
- A! Đó chẳng phải là công tử Phan vương phủ, nàng vinh hoa phú quý hưởng dụng bất tận, làm sao lại chịu xuất gia.
- Ta với phụ thân hắn có ước hẹn, tất không thể vi phạm.
Lão ni rất là chắc chắn, hiển nhiên cũng không chỉ là tin tưởng Phan vương gia danh tín, mà là thủ đoạn của mình.
- Bần tăng nghĩ loại sự tình này, vẫn là chớ có cưỡng cầu mới tốt!
- Hòa thượng biết cái gì? Còn đây là việc thiện độ người ra khỏi bể khổ, còn hơn xây bảy tháp phù đồ!
- Bần tăng thật ra lại nghĩ, thế nhân nếu là thích khổ hải, như vậy tùy tiện bọn họ đi thôi!
- Quả nhiên là ngu tăng!
Lão ni không vui phẩy tay áo mà đi.
- Phương Trượng!
Tiểu sa di nắm tay, khí sắc mặt đỏ bừng.
- Người như thế, dọa nạt liền bỏ đi, cùng nàng tranh cái gì!
Pháp Thiện khẽ khàng cười, bất quá cũng đừng trách ta không nhắc nhở qua. Kỳ Liên sơn? Ta là ném qua và thứ ở đó. Trăm nghìn năm qua tất cả nhân duyên tế hội thời khắc giao phùng, sư tôn, ddayaa đều là do ngươi định liệu sao?
Hứa Tiên ngửa đầu nhìn sang sắc trời đã sáng. Nhớ lại lời tiên đoán của Ngư Huyền Cơ, hôm nay cần phải đi cùng Phan Ngọc không được. Nhưng bên cạnh trong Thiên Địa Phương Viên Đỉnh tử hỏa bốc lên không ngừng, Hồ Tâm Nguyệt thỉnh thoảng điều chỉnh hỏa diễm, hướng đỉnh lô nhìn chăm chú.
Nếu như ta không ở đây, gia hỏa này sẽ không ôm đồ vật chạy trốn chứ!
- Nhìn cái gì?
Hồ Tâm Nguyệt đột nhiên quay đầu lại.
- Không có gì!
Hứa Tiên trả lời một tiếng, thử thăm dò nói:
- Tiểu Nguyệt a, ta nếu như đi ra ngoài một chút, ngươi hẳn là sẽ hảo hảo trong coi đan dược, sẽ không tùy tiện liền biến mất không thấy đi sao!
- Được! Hơn nữa là mang theo đan dược đỉnh lô cùng nhau biến mất.
Hứa Tiên bị nghẹn một chút:
- Ngươi đang nói giỡn phải không?
Hồ Tâm Nguyệt nói:
- Nói giỡn? Thiên Địa Phương Viên Đỉnh này đúng là pháp bảo hiếm có trên đời. Vô luận người tu hành nào dùng được để luyện chế đna dược, tu hành đều có thể làm ít công to.
Hứa Tiên bất đắc dĩ, thế giới này pháp bảo cũng không có công năng cao cấp như lấy máu nhận chủ, ai bắt được thì chính là của người đó. Thiên Địa Phương Viên Đỉnh này giá trị có thể nói là không thể đánh giá được. Nếu như tin tưởng Hồ Tâm Nguyệt sẽ không thấy lợi mà nổi ý tham, vậy thì tựa như Ngọc Hoàng Đại Đế tin tưởng Tôn hầu tử sẽ không ăn quả bàn đào vậy, tuyệt đối sẽ nhận được kết cục bi kịch.
Hứa Tiên đau đầu một trận, vốn có dự định kế hoạch tốt, lại hết lần này tới lần khác tại lúc này gặp phải luyện đạo, thật sự là rất không khéo.
- Tiểu Nguyệt, chúng ta tuy rằng không phải bằng hữu, nhưng cũng coi như là quen biết. Mà nương tử nhà ta càng cùng ngươi thân như tỷ muội. Ngươi nhẫn tâm vì một kiện pháp bảo tổn thương tình cảm chân thành như vậy sao?
- Như vậy a!
Hồ Tâm Nguyệt lấy tay ra vẻ tự hỏi trong chốc lát, trên ngọc diện bỗng nhiên hiện ra thần tình ôn nhu, thân ái:
- Hứa công tử, ngươi nếu có chuyện gì thì nhanh lên đi thôi, ta sẽ ở chỗ này hảo hảo trong coi đan dược, chờ ngươi trở lại.
Bộ dáng dịu dàng thắm thiết đó thậm chí để Hứa Tiên trong nháy mắt nhớ tới Bạch Tố Trinh, nhưng Hồ Tâm Nguyệt ngay sau đó khôi phục biểu tình lãnh đạm:
- Như vậy được không?
- Tuyệt đối không được!
Trong Phan vương phủ, Phan vương gia dựa vào bàn hoc, cầm quyển đọc sách, đã có chút không yên lòng. Phan Ngọc nói cho hắn thiên hạ sắp loạn, hắn vốn là không tin. Thiên hạ đại loạn nào có thể nói lung tung suy đoán. Nhưng hôm qua khói báo động nổi lên ở kinh thành, dấu hiệu như vậy khiến hắn không thể không lưu ý.
Nếu là thiên hạ thật có biến loạn phát sinh, vậy cả thế cục đều sẽ hướng một phía không thể dự liệu được phát triển. Đại loạn sắp sinh, không thể không chuẩn bị sẵn sàng. Binh mã lương thảo đều là không thể thiếu được, nhưng nếu như chỉ là tung tin đồn nhảm, như vậy chuẩn bị cũng có khả năng đưa tới mối họa, mất đi cục diện hài lòng hiện nay.
Khi thiên hạ thái bình, mặc cho có bao nhiêu đại quyền lời, truân binh, mua ngựa đều là dẫn lửa thiêu thân, tự tìm tử lộ. Do đó hắn mặc dù là Binh Bộ Thượng Thư cũng cực lực khống chế binh quyền, miễn cho bị bị kiêng kỵ. Nhưng hôm nay xem ra, có thể thực sự đã đến thời gian phải chuẩn bị.
Nói đến cũng buồn cười, so với ngôn luận của người tu hành như Hứa Tiên Ngư Huyền Cơ, ngược lại ngàn vạn con dơi hình thành khói báo động càng khiến cho phàm nhân cảm thấy tin phục, tưởng là dấu hiệu của thượng thiên.
Ngay khi Phan vương gia đang trầm tư, phía sau truyền đến một thanh âm già nua:
- Vương gia, đã lâu không gặp, không biết lệnh thiên kim gần đây thế nào?
Phan vương gia bỗng nhiên quay đầu lại, chính là lão ni khuôn mặt tiều tụy, tình hình giống như vài chục năm trước, là tường cao đại viện cùng chúng thị vệ đều không biết gì, tiến quân thần tốc đi tới trong phủ.
- Là ngươi!
- Chính là bần ni!
Phan vương gia rất nhanh khôi phục trấn định:
- Nguyên lai là thần ni, người a, mau pha trà!
- Không cần, bần ni hôm nay đến chỉ vì hoàn thành ước hẹn năm đó!
Phan vương gia năm xưa chỉ là sốt ruột cầu con, cái gì cũng có thể thử khi tuyệt vọng, nhưng chưa hề dự định để Phan Ngọc ra nhập không môn. Nói như vậy còn không bằng coi như nư nhi để nuôi, gả cho người trong sạch còn có thể thường thường gặp lại. Năm đó là đầy miệng đáp ứng, lại không nghĩ tới lúc này sẽ phải thực hiện.
- Thần ni, những năm gần đây nhờ có bảo vật của ngài, trong lòng bản vương vô cùng cảm kích, từ lâu đã chuẩn bị tốt vàng bạc vạn lượng, muốn tặng cho thần ni làm lễ, đương nhiên, xây miếu dựng am cũng không nói chơi!
Lão ni ngắt lời nói:
- Vương gia nghĩ nhiều rồi, bần ni cô độc, không cần những tục vật này, chỉ cần để lệnh thiên kim theo ta rời đi là được.
- Thần ni, bản vương dưới gối chỉ có một đứa con này, mong rằng nàng sẽ kế thừa gia nghiệp, dưỡng lão chăm sóc người thân trước lúc lâm chung, thật sự là vô pháp làm theo.
Lão ni nói:
- Ta đã sớm biết như vậy, bất quá ước hẹn chính là ước hẹn, há có thể tùy ý hủy bỏ! Vương gia không chịu, bần ni chỉ có tự đi tìm Phan Ngọc kia.
Nói xong đã xoay người rời đi.
Phan vương gia lớn tiếng hạ lệnh nói:
- Ngăn cản nàng!
Bọn thị vệ nghe tiếng chạy tới, nhưng lão ni nhưng này thoáng qua đã đi vô tung vô ảnh, làm cho người ta không kịp phản ứng.
- Mau phái người đi Hàn Lâm viện, để công tử tránh đi một chút.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.