Hứa Tiên tiến lên một bên vươn tay, một bên ôn nhu nói nói:
- Minh Ngọc!
Phan Ngọc đỡ tay hắn xuống ngựa:
- Đến lúc đó cũng đừng trách ta làm hỏng chuyện tốt của ngươi.
Hứa Tiên cười khổ lắc đầu không có trả lời, cứ như vậy kéo tay nàng đi tới trước cửa, còn chưa kịp gõ cửa, một tiếng chi nha, cánh cửa mở ra một cái khe.
Tình cảnh này cùng chuyện xưa có chút tương tự.
Hứa Tiên và Phan Ngọc nhìn nhau, đều cảm thấy có chút hoài niệm. Phan Ngọc lặng lẽ rút ngọc thủ ra, chắp ở sau lưng.
- Sư thúc!
Cửa vừa mở, lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn kinh hỉ của Duẩn nhi, trên người vẫn như trước ăn mặc đạo bào nho nhỏ, có vẻ lớn hơn một chút.
Hứa Tiên cười đi tới xoa đầu Duẩn nhi, Duẩn nhi hướng về sau thối lui một bước, mau chóng tránh ra, nghiêm trang nói:
- Nam nữ thụ thụ bất thân, đạo hữu đừng vội vô lễ, Duẩn nhi đã không phải tiểu hài tử.
Hứa Tiên thất thần sửng sốt, thấy nàng thấy nàng không hề khí thế giả bộ, kết quả là cũng chỉ không muốn bị tìm ra manh mối mà thôi, ngược lại càng giống như tiểu hài tử.
- Muốn cùng ta nói loại lời này, đợi qua một trăm năm nữa đi sao!
Hứa Tiên cánh tay dài giương ra, đã đè lên đầu Duẩn nhi, xoa a xoa! Đối với ý kiến buồn chán của buồn chán, người lớn chính là muốn dùng sức mạnh đến đánh vỡ mới đúng.
- A a a!
Duẩn nhi liều mạng giãy dụa, khuôn mặt nhỏ nhắn mặt nhăn thành một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hua-tien-chi/1608337/chuong-511.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.