Hồ Tâm Nguyệt nhìn Hứa Tiên vài lần, nói:
- Ngươi không phải là... Ghen ghét a?
Hứa Tiên nói:
- Cái gì! Ghen ghét? Ngươi nói ai? Thật sự là chê cười!
Sau đó từ trong ánh mắt của Hồ Tâm Nguyệt nhìn ra được, phản ứng của mình hơi lớn, xấu hổ ho nhẹ hai tiếng.
- Được rồi, ta rất ghen ghét. Nhưng ghen ghét thì thế nào? Nghĩ đến " nếu như đó là ta thì tốt rồi " thì thế nào? Không thể sớm quen biết nàng từ ngàn năm trước đúng là tiếc nuối, nhưng tương lai nhất định sẽ có.
Hồ Tâm Nguyệt sững sờ, cười nói:
- Ngươi đúng là thẳng thắn!
- Ta khác với ngươi, tốt, như vậy thì tạm biệt.
- Đợi một chút, Hứa tướng công.
Hồ Tâm Nguyệt cúi đầu xuống, biểu hiện của nàng lúc này giống như đang làm ra quyết định, dáng người lung linh tao nhã hiện ra, nói:
- Dùng để đổi hai cái đuôi hồ ly hơi có chút chiếm tiện nghi của ngươi, hơn nữa là ta làm sai trước, cho nên, ta sẽ cho ngươi một chút phúc lợi, ngươi cảm thấy thế nào?
- Làm cái bộ dạng gì thế? Tỉnh lại đi, đại tỷ!
- Không, lần này khác.
Trên mặt Hồ Tâm Nguyệt xuất hiện nét ngượng ngùng đỏ ửng, nói:
- Lần này không phải mị hoặc ngươi, cũng không có sử dụng ảo thuật, nếu như ngươi không tin, trước tiên có thể phong bế pháp lực của ta...
Hứa Tiên có chút kinh ngạc, rốt cuộc con hồ ly này muốn cái gì? Phải cần phong bế pháp lực, cho dù là mị thuật hay ảo thuật cũng không cách nào thi triển
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hua-tien-chi/1608229/chuong-403.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.