Chương trước
Chương sau
Đông đảo sĩ tử đã tụ tập trước cửa lễ bộ, sau đó cùng ngồi xưa ngựa tiến vào trong cung, tiến hành cuộc thi cuối cùng, sau thi Đình mới có tư cách xưng là tiến sĩ.
Lần khoa cử này, cống sĩ chưa đủ trăm người, nhưng cho dù là gặp ai, đều chắp tay thở dài, hàn huyên không ngớt.
Mặc dù mọi người đến từ thiên nam địa bắc, nhưng kết giao duy nhất chỉ là lần thi này mà thôi, nhưng bọn họ có cùng một xuất thân, chính là cùng bái lão sư -- Vương Văn Thụy. Tương lai khi đi lên con đường làm quan, sẽ có không ít chuyện chiếu ứng lẫn nhau, đương nhiên phải thân cận hơn nhiều.
Hứa Tiên cùng Phan Ngọc đi tới đã gây một hồi chấn động nhỏ, Phan Ngọc là ngươi đã quen giao tiếp, cho nên ứng phó tự nhiên.
Đột nhiên trong đám người có một người đi ra, kéo lấy ống tay áo của Hứa Tiên, nói:
- Hán Văn hảo thủ đoạn ah!
Người tới có tướng mạo được xưng là đường đường a, nhưng nháy con mắt, bộ dáng và vẻ mặt âm hiểm cười lên đã phá hư hình tượng của hắn, chính là Kim Thánh Kiệt.
Hứa Tiên kinh ngạc nói:
- Ngay cả ngươi cũng trúng cử?
Hắn đối với tương lai của quốc gia này, vô cùng lo lắng a.
Kim Thánh Kiệt nói:
- Đây là chuyện nhỏ, ngươi nhanh nói cho ta một chút, đêm đó tư vị như thế nào, ai, ta cũng nhìn lầm a, không nghĩ tới Hán Văn ngươi lại có hào khí vượt mây như thế, khí thế rộng lớn như vậy ầm ầm sóng dậy, như thế... Ai!
Vẻ mặt sùng kính, so với mấy bài thơ tuyệt cú của Hứa Tiên còn sùng kính hơn.
Hứa Tiên có chút bất đắc dĩ nói:
- Đêm đó ngươi cũng có ở đó à? Tại sao không thấy đi tới tìm ta?
Kim Thánh Kiệt cười hắc hắc nói:
- Cánh cửa vương phủ rất cao, đi không được, đi không được!
Trên thực tế hắn ngại Hứa Tiên quá mức đứng đắn, kéo hắn đi chơi thì không được tận hứng.
- Thời điểm này tính tính toán toán, thuyền của nhà ta cũng sắp về rồi, trong đó còn có cổ phần của ngươi nữa, đến lúc đó lão đầu tử nhà ta nhất định sẽ mời ngươi đi.
Hứa Tiên nói:
- Ân, nhất định sẽ đi.
Lại nói tiếp cũng không biết Ngư Nhi như thế nào rồi? Vừa vặn có thể đi thăm nàng một chút.
Phan Ngọc ở một bên nghe, cười nói:
- Kim huynh noi như vậy, lúc trước chúng ta đồng du Trường Giang, là khoái ý như thế nào, tại sao hôm nay bỗng nhiên xa lạ vậy không biết ngươi tới kinh thành, không thể tận tình địa chủ, là tại hạ không đúng, sau khi thi Đình xong, chúng ta không ngại tìm địa phương uống mấy chén, ngươi xem như thế nào?
Kim Thánh Kiệt cũng biết nói lỡ, vội vàng xác nhận, lão tử của hắn dặn sau khi đi tới kinh thành, phải giao tế thật tốt một phen, nhưng hắn chẳng muốn đi ứng phó, cho nên đâm đầu vào trong Phù Dong Viên, đang lo lắng không biết trở về bàn giao thế nào, đây cũng là cơ hội.
Thời điểm này, cổng to đã mở ra, quan viên lễ bộ đi ra, cũng nói rất nhiều công việc sau khi tiến vào trong cung, thường xuyên nhất chính là: "Chớ nói lớn và làm tiếng động mạnh, cũng không được nhìn chung quanh" các loại việc vặt.
Các cống sĩ cũng khúm núm gật đầu xác nhận. Trong nội tâm đều có chút lo sợ, sau đó phân biệt ngồi lên xe ngựa, dưới sự bảo hộ của thị vệ, đi về hoàng cung.
Trong xe có chút chen chúc, Hứa Tiên và Phan Ngọc cùng ngồi trong góc, không có tiếp xúc với người khác. Phan Ngọc thấy hắn cẩn thận, nhưng không biết đây là chủ nghĩa đại nam tử của Hứa Tiên đang tác quái. Khi xe ngựa lay động, tuy nói không tới mức vành tai và tóc mai chạm nhau, nhưng cũng dán chặt vào nhau đấy, trong nội tâm cũng có vài phần kiều diễm.
Trên xe có hơn mười cống sĩ đang ngồi, nghe giọng nói đến từ ngũ hồ tứ hải, nhưng gặp nhau chỉ thi lễ chứ không nói chuyện gì, có nhắm mắt dưỡng thần, có lẩm bẩm cái gì đó, tuy nhiên đều cố gắng trấn định, nhưng trong đó cũng khó tránh khỏi bất an trong nội tâm.
Hoàng cung đối với tất cả người đọc sách trong thiên hạ mà nói, chính là nơi thần bí và trang nghiêm nhất, là thánh thành chân chính. Mà xưng là "Vạn tuế" Chân Long Thiên Tử, cũng là thần của nhân gian, so với uy nghiêm của thần tiên còn lợi hại hơn.
Thậm chí Kim Thánh Kiệt là kẻ bất cần đời, sắc mặt vào lúc này cũng cải biến, tuy nói cười không ngớt, không ngừng nói chuyện trong Phù Dong Viên với Hứa Tiên, nhưng không ai có thể nhìn ra được, hắn đang khẩn trương. Có thể ung dung chân chính, cũng chỉ có Hứa Tiên cùng Phan Ngọc.
Kim Thánh Kiệt hỏi:
- Lần này có mấy phần nắm chắc tiến vào giáp bảng?
Hứa Tiên mỉm cười lắc đầu nói:
- Không có nắm chắc, tam giáp thì không có vấn đề gì.
- Cắt. Chuyện này ai nói không có vấn đề? Chúng ta không ngại đánh bạc đi, đánh bạc thứ tự của lần thi Đình này?
Những người còn lại trong xe nghe vậy cũng lộ ra thần sắc khinh thường, nhao nhao thầm nghĩ trong lòng: Đúng là kẻ không ôm chí lớn, nếu như là ta, thế nào cũng nhập vào nhị giáp. Nhìn về phía Hứa Tiên, không biết hắn có dám đánh cược hay không. truyện được lấy tại TruyenFull.vn
Tuy cống sĩ ở đây đều trải qua cửa ải đại nạn của thi Hội, nhưng thi Đình cũng không phải không có phân cao thấp, mà chia làm nhất giáp, nhị giáp, tam giáp ba đẳng cấp, nhất giáp gọi là Trạng Nguyên, Bảng Nhãn, Thám Hoa, nhị giáp chính là tiến sĩ thi đậu, mà tam giáp có số lượng nhiều nhất, cùng lắm chỉ được ban thưởng tiến sĩ và xuất thân mà thôi.
Tuy cùng được xung là "Tiến sĩ", nhưng trên thực tế ý tứ lại khác nhau rõ rệt, những tiến sĩ của nhất giáp có chất lượng tốt nhất, tiến sĩ tam giáp chỉ là thứ phẩm. Trong mắt người ngoài thì trân quý không cần nói, nhưng trong mắt của những tiến sĩ vòng này, chính là cực thấp, thời điểm ăn quỳnh lâm yến, chắc chắn sẽ bị xếp ở tích ngoài sau.
Mặc dù Hứa Tiên không thèm để ý, nhưng Phan Ngọc lại không cho phép người ngoài xem thường hắn, mở miệng nói:
- Kim huynh nếu muốn đánh bạc, không ngại đánh bạc với ta. Như thế nào?
Kim Thánh Kiệt khẽ giật mình, mặc dù nét mặt của Phan Ngọc tươi cười, nhưng hắn lại cảm thấy có một tia không thỏa đáng, lộ ra bộ dáng muốn nói chuyện thay Hứa Tiên, tuy Kim Thánh Kiệt biết quan hệ của bọn họ thân mật, nhưng không nghĩ tới đạt tới mức này. Hắn cũng là người biết không ít đạo đối nhân xử thế, biết rõ muốn trở thành bằng hữu với người như Phan Ngọc thì dễ dàng, nếu muốn trở thành tri kỷ thì khó càng thêm khó. Không khỏi cảm thán, Hứa Tiên thật sự là đậu trên thuyền lớn rồi. Thời điểm ban đầu, mặc dù Kim Thánh Kiệt bội phục tài hoa của Hứa Tiên, nhưng thấy Hứa Tiên không giỏi giao tế, khó thành đại sự.
Kim Thánh Kiệt liền cười nói:
- Phan huynh đang học theo người xưa, thi Hương, thi Hội, thi Đình liên tiếp giành được các chức Giải Nguyên, Hội nguyên, Trạng nguyên, ta nào dám đánh bạc, chỉ dám lấn Hứa Tiên không có sở trường văn từ thôi.
Phan Ngọc nghe hắn nói thản nhiên như vậy, những ý không vui trong lòng cũng tiêu tán. Hứa Tiên cười nói:
- Không ai nói mạnh miệng, đến lúc đó chưa hẳn ngươi đã trên ta a? Nói đi, ngươi muốn đánh bạc thứ gì.
Thuận tay vỗ vỗ đùi ngọc của Phan Ngọc, ý bảo nàng không cần lo lắng.
Tên của Hứa Tiên cũng gây ra chấn động nhỏ với người trên xe, một tên cống sĩ đang nhắm mắt dưỡng thần mở mắt ra nhìn hắn, tên cống sĩ này mở miệng đầu tiên:
- Ngươi chính Hứa Tiên Hứa Hán Văn?
Hứa Tiên nói:
- Đúng thế! Không biết các hạ là?
Nhưng tên cống sĩ này có kỳ quái nho nhỏ, đương thời đã sớm xuân về hoa nở, nhưng cổ vẫn còn quấn khăn, che nửa gương mặt, lộ ra đôi mắt lồi ra như cóc, trong đó có ánh sáng hữu thần lóe lên, âm thanh thô khàn từ trong cổ của hắn truyền ra, hơi có chút nặng nề.
Tên công sĩ này chắp tay, nói:
- Tại hạ họ Thần Chung tên Quỳ, là nhân sĩ Chung Nam Sơn. Đã sớm nghe nói đại danh của Hứa công tử, nhưng không được gặp mặt. Rốt cuộc hôm nay cũng được như mong muốn, thực sự có mắt như mù.
Lực ảnh hưởng của Hứa Tiên trong giới thơ văn cũng rất lớn.
Hứa Tiên vội vàng hoàn lễ, lại cười nói:
- Thần Chung Quỳ? Thật sự là tên rất hay.
Đây chẳng phải là Thần Chung Quỳ bắt quỷ trong câu chuyện thần tiên sao, chẳng lẽ chính là người này? Không đúng, cho dù hắn không hiểu rõ diễn tiến trong câu truyện, nhưng Thần Chung Quỳ cũng hẳn là một loại quỷ thần a.
Thần Chung Quỳ cũng cười nói:
- Mẫu thân sinh ta, từng có khuê tinh đi vào giấc mộng, cho nên mới đặt tên này.
Cổ nhân rất tin quỷ thần, hắn thấy Hứa Tiên tán dương tên của mình, cũng có vài phần tự hào, coi như không hổ đại danh Thần Chung Quỳ.
Hứa Tiên cũng không ngờ lại gặp đượcThần Chung Quỳ này a, nhỏ giọng nhìn Phan Ngọc chứng thực.
- Minh Ngọc, ngươi đã từng nghe qua đại danh của Chung Quỳ huynh sao?
Nhưng trong lòng của hắn đã xác định, có lẽ chính là thằng này.
Vượt quá dự kiến của Hứa Tiên là, Phan Ngọc nói:
- Đương nhiên nghe qua, Hán Văn ngươi không rõ à.
Hứa Tiên sững sờ, chẳng lẽ nói đời này đã có Thần Chung Quỳ sao, hắn cho rằng trùng tên mà thôi. Lại nghe Phan Ngọc nói tiếp:
- Thời điểm thi Hội, Chung huynh xếp hạng thứ hai đấy.
Lại nhìn Thần Chung Quỳ chắp tay nói:
- Khuê tinh đi vào giấc mộng, đây là điềm báo thượng hạnh, xem ra Trạng Nguyên lần này. Không phải Chung huynh không ai có thể hơn.
Thần Chung Quỳ vội vàng khiêm nhượng, tán thán nói:
- Nếu ta không đoán sai, vị huynh đài này chính là Hội Nguyên lần này, Phan Ngọc Phan công tử a! Quả nhiên là phong độ tư thái tuyệt luân, phong độ tư thái tuyệt luân!
Lời tán thưởng này hơi có chút ảm đạm. Sau đó đổi chuyện khác, hỏi Hứa Tiên gần đây có tác phẩm xuất sắc nào không.
Hứa Tiên gần đây cũng có viết ra mấy thủ thơ, làm cho Thần Chung Quỳ khen không ngớt lời, những cống sinh khác cũng cúi đầu phẩm vị, thầm than Hứa Tiên quả nhiên danh bất hư truyền, những lời vừa rồi hẳn là khiêm tốn mà thôi, tài hoa như thế làm sao tam giáp được? Xem ra phải đánh giá lại người này.
Hứa Tiên còn đang suy nghĩ xem vị trước mặt mình có phải là đại thần bắt quỷ hay không, nghe ý tứ của Phan Ngọc.Trên thế giới này có lẽ không có nhân vật Thần Chung Quỳ như thế, chính mình từ nhỏ tới lớn cũng chưa từng nghe danh hào của Thần Chung Quỳ, có lẽ khả năng lớn nhất chính là trùng tên, nghe nói Thần Chung Quỳ tướng mạo thật sự ghê tởm, hắn lấy vải che mặt cũng hiểu được.
Càng làm hắn để ý chính là mấy chữ "Khuê tinh đi vào giấc mộng", cái gọi là khuê tinh, chính là một trong hai mươi tám tinh túc, chính là tinh cầu đầu tiên của tây phương Bạch Hổ -- Khuê Mộc Lang. Chẳng lẽ Thần Chung Quỳ này cũng là tinh quân chuyển thế, như vậy, cũng nói thông chuyện bắt quỷ này a, nhưng không biết hắn thành quỷ thần thế nào, là công đức thành thánh, hay có cơ duyên khác.
Hứa Tiên cũng lo lắng một phen, xem ra mình quá xem nhẹ tài tử trong thiên hạ, thì ra tưởng rằng nhìn thấy Trình Tàng Kiếm có văn chương xuất chúng là khó ai bì được, lại không nghĩ nửa đường giết ra Thần Chung Quỳ, phàm là thần tiên chuyển thế, đều thông minh lanh lợi vượt qua thường nhân, mà Thần Chung Quỳ này có thể đứng thứ hai trong thi Hội, học vấn cũng đã so sánh được với Phan Ngọc rồi. Như vậy, chức Trạng Nguyên của Phan Ngọc không dễ dàng.
Đúng, dường như Thần Chung Quỳ từng đạt được Trạng Nguyên, "Khuê tinh đi vào giấc mộng" có tên gọi chính thức là "Tinh Khôi đi vào giấc mộng", đời sau có truyền lưu một loại Khôi Tinh Thích Đấu Đồ, trên tay phải của sao Khôi có cầm bút da, xưng là chu bút, ý vi dùng bút điểm tên người, còn có một tiểu quỷ dâng sách. Tay trái cầm một cái ống mực, chân phải đứng một chân, dưới chân giẫm lên một con cá Ngao Đầu Bộ trên biển, ngụ ý đạt được Trạng Nguyên trong khoa cử, là khôi thủ! Nghe đồn Bao Chửng Bao Thanh Thiên từng có "Khôi tinh đi vào giấc mộng ", về sau quả nhiên trúng Trạng Nguyên, lần này Phan Ngọc thật sự nguy hiểm rồi.
Phan Ngọc thấy Hứa Tiên nhíu mày không nói, ân cần hỏi thăm:
- Hán Văn, ngươi làm sao vậy?
Hứa Tiên nói:
- Không có gì!
Tuy Phan Ngọc trúng Trạng Nguyên, hắn sẽ có cảm giác thành tựu. Nhưng danh tiếng của chức Trạng Nguyên này hắn không để bụng, nhưng lần này liên quan tới lựa chọn hôn phu của Nhu Gia công chúa a.
Dù Doãn Hồng Tụ không nói, Hứa Tiên cũng không phải người ngu, Phan Ngọc không có hôn phối, lại tuấn dật phi phàm, sau lưng có quyền thế của Phan gia. Lần này tuyển phò mã kết quả rất có thể chính là Phan Ngọc, nếu như Phan Ngọc lại trúng Trạng Nguyên, thì đây là chuyện ván đã đóng thuyền rồi, hoàng gia thường có truyền thống gả công chúa cho Trạng Nguyên chưa có hôn phối a.
Hứa Tiên cũng đã chuẩn bị tâm lý rồi, tuy nhiên để cho Nhu Gia gả cho một nữ tử, sẽ ủy khuất cho nàng. Nhưng Hứa Tiên không có khả năng cải biến chuyện của hoàng thất, thứ hai không có khả năng vạch trần thân phận chân thật của Phan Ngọc, cũng chỉ có thể mặc kệ phát triển, hơn nữa đối với Nhu Gia mà nói, chưa hẳn là chuyện không tốt, thân thể của nàng gầy yếu, tính cách lại nhu nhược, nếu như gả cho nam tử khác, chỉ sợ nàng chịu ủy khuất. Đến lúc đó nàng thân đã có hôn phu, chính mình không dễ nhúng tay vào. Không bằng cho ở lại bên người của Phan Ngọc, nuôi vài năm nữa lớn lên, sẽ tự có lựa chọn của riêng mình, quyền chủ động vẫn nằm trong tay của Nhu Gia.
Nhưng Hứa Tiên biết rõ, đây chỉ là chuyện trong tưởng tượng của hắn mà thôi, chuyện này phát triển như thế nào, hắn cũng không có nắm chắc được bao nhiêu phần, đáng tiếc Ngư Huyền Ky không biết ở nơi nào, bằng không đi hỏi nàng ta một chút. Mà Thần Chung Quỳ xuất hiện, không thể nghi ngờ càng làm chuyện này thêm xấu hơn.
Phan Ngọc cũng nhìn ra suy nghĩ của Hứa Tiên, vỗ vỗ tay của hắn, mỉm cười nói:
- Yên tâm đi, ta sẽ hết sức nỗ lực!
Hứa Tiên gật gật đầu, nhưng trong lòng thì an định lại, cho dù chuyện này phát triển như thế nào, hắn cũng dùng thực lực của mình thủ hộ cho Nhu Gia được bình an.
Khi Hứa Tiên đang có nhiều suy nghĩ trong đầu, hào khí trong xe hơi lung lay một chút, liền cảm giác một hàng xe ngựa dừng lại, ngoài xe không biết là người phương nào nói:
- Chớ có lên tiếng!
Đến Hoàng Thành.
Trong xe ngựa, rất nhiều người cũng không khỏi chỉnh lại thân thể, một lát sau, xe ngựa mới lại tiếp tục đi, tốc độ cũng chậm hơn rất nhiều, trong xe không tiếp tục nói chuyện, phảng phất trong nháy mắt tiến vào Hoàng Thành, mọi người đã lây nhiễm khí tức thanh tịnh nơi này.
Cống sinh tiến hành thi đình, vốn là không có tư cách cưỡi xe ngựa ở trong Hoàng thành, đây là Hoàng đế đời trước đặt ra điều lệ, để cho đám học sinh có công danh cảm giác được quang vinh đặc biệt.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.