Không nghĩ tới Vân Yên lại phản bác nói: - Sao có thể nói là buồn nôn chứ? Rõ ràng là ngươi không thích mà. Không hổ là phu quân, có thể nghĩ ra câu chuyện cảm động như vậy, cảm hóa được Hồ Tâm Nguyệt kia. Hứa Tiên vò đầu một hồi, thứ nghệ thuật này, đúng là quá kỳ quái a. Lúc này, Vân Yên quấn quít lấy Hứa Tiên, muốn nghe những câu chuyện "Cảm động" kia. Ái thê muốn nghe, đương nhiên Hứa Tiên không thể nói không đồng ý, ôm lấy thân thể mềm mại ấm áp của nàng, cũng kể lại. Vân Yên nghe vạn phần đầu nhập, thậm chí ngay cả khi Hứa Tiên tập kích chỗ mẫn cảm, cũng không phân thần rất lớn, nghe tới chỗ cảm động, thì chảy nước mắt liên tục, sau đó dùng ngực của Hứa Tiên lau nước mắt. Hứa Tiên cho dù thực hiện được nguyện vọng trên người của Vân Yên, thì nguyện vong này không thể thực hiện trên người Phan Ngọc được, nhưng không nghĩ tới, nếu Vân Yên sinh ra ở thời hiện dại. Nhất định cả ngày sẽ mặc đồ ngủ nằm trên ghế sa ***, một bên gặm hạt dưa, một bên xem phim truyền hình, trong phòng loạn thành một bầy, đúng là mẫu nữ nhân lười biếng lam việc nhà. - Phu quân, ngươi cười cái gì? Hứa Tiên lắc lắc đầu nói: - Không có gì. Đọc Truyện Online mới nhất ở TruyenFull.vn - Cái kia, ta cảm thấy hơi đói, có thể ăn hạnh nhân không? Hứa Tiên trầm mặc trong chốc lát, nói: - Ăn đi! Vân Yên hôn hắn một cái, vội vàng xuống giường đi lấy hạnh nhân, sợ hãi bỏ qua thời gian nghe câu chuyện. Hứa Tiên gối lên cánh tay, thấy nàng lật tìm trong tủ, thân thể tuyết trắng của nàng tỏa sáng trong bóng đêm, cái lưng bóng loáng và vòng eo thon gọn của nàng lúc này nổi rõ lên, mông ngọc cũng nâng lên cao, đùi ngọc thon dài thẳng tắp tới mắt cá chân, không thể tìm ra chỗ nào không đẹp. Lúc này nàng kiễng chân lên, đang lục lọi ngăn tủ, có lẽ là do nàng tinh thông vũ đạo. Cho nên mỗi động tác của nàng uyển chuyển như đang nhảy múa, sau khi nàng tìm được liền hoan hô. - Tìm được! Xoay người lại. Hô hấp của Hứa Tiên cũng dừng lại, cái yếm trên người của nàng đã sớm bị hắn cởi xuống, trên người nàng chỉ còn lại mỗi cái quần lót trắng, ngọc phong theo những động tác của nàng rung động lên, còn đẫy đà hơn so với thường ngày. Vân Yên đang muốn quay trở lại giường, bỗng nhiên Hứa Tiên nói: - Ta khát. Vân Yên là người thông minh cỡ nào, lập tức biết được ý đồ của Hứa Tien, nhịn không được lườm hắn một cái, nói: - Vâng, phu quân. Liền dừng bước lại, sau đó cầm ấm trà rót một chén nước cho hắn. Tuy không phải làm phu thê ngày một ngày hai, nhưng thân thể của nàng dưới ánh mắt sáng quắc của hắn, cũng dần dần phát nhiệt, suýt nữa làm nước trà rơi vãi ra ngoài. Lúc này, thời tiết đã ấm trở lại, cho nên không cần lo lắng nàng bị cảm lạnh, Hứa Tiên cũng thỏa thích thưởng thức thân thể động lòng người của nàng. Thấy Vân Yên bưng chén trà, trở lại bên giường, đưa tới bên miệng của Hứa Tiên. Hứa Tiên tiện tay tiếp nhận chén trà đặt lên đầu giường, kéo thân thể mềm mại của Vân Yên vào ngực, Vân Yên thét một tiếng kinh hãi, sau đó hai tay của nàng cũng ôm lấy tấm lưng rộng rãi của Hứa Tiên. Mấy ngày sau đó, Hứa Tiên đem toàn bộ tâm tư đặt lên việc học, thẳng đến ngày yết bảng. Phan vương gia cũng từ trong nhiều chuyện, ngồi nghiêm chỉnh, ngồi chờ trong sảnh dường. Phan Ngọc cùng Hứa Tiên đứng hầu một bên, nghe hắn nói chuyện, Phan Chương có chút không yên lòng, thỉnh thoảng nhìn ra ngoài cửa. Cũng không phải công phu hàm dưỡng của hắn không đủ, mà khoa cử lần này, thật sự là chuyện trọng yếu của thời cổ đại. Đối với một cổ nhân mà nói, bốn cái vui của nhân sinh, ba cái sau cộng lại, cũng không thể nào vui sướng bằng việc tên đề bảng vàng cả. Thời điểm này, cho dù trong nhà phú quý thế nào, nếu như đệ tử không thi đậu tiên sĩ, thì không có cách nào tiến vào hoạn lộ, coi như không có tiền đồ. Cho dù thế lực của bậc cha chú có lớn hơn nữa, cũng không thể làm gì khác hơn. Cho nên vào thời cổ đại, mặc dù cũng có rất nhiều nha nội, nhưng không có được cái gọi là "Thái Tử Đảng". Khoa cử là thứ có thể khiến một người nghèo khó một bước lên trời, cũng có thể đoạn tuyệt con đường phú quý của đại phiệt, cho nên không có người cổ đại nào dám khinh thường khoa cử cả. Không cần mọi người chờ lâu, tin mừng đã tới trước cửa. Trong đông đảo người hầu đang đứng chờ. Người kia tới trước lễ bái Phan vương, sau đó dâng tin mừng. - Vương gia, công tử gia đã đậu rồi! Hứa Tiên cùng Phan Ngọc nhìn nhau cười cười. Phan Chương tiếp nhận tin mừng, tuy đã biết kết quả, nhưng vẫn cẩn thận đọc một lần, Phan Ngọc không chỉ có tên bên trong, còn là đầu bảng, cho nên giành được danh hiệu "Hội nguyên!" Như vậy, cách thời xưa chỉ việc thi Hương, thi Hội, thi Đình liên tiếp giành được các chức giải nguyên, Hội nguyên, Trạng nguyên cũng chỉ còn kém một bước mà thôi, không khỏi cảm thán trong lòng. - Đứa nhỏ này quả nhiên không có làm cho mình thất vọng. Phan Ngọc đã sai người ban phần thưởng cho người báo tin vui, mỉm cười nhìn Phan Chương, nói: - Phụ vương! Phan Chương dặn dò: - Qua tháng sau là tới thi Đình, ngươi không thể buông lỏng chủ quan mới được. Hai ngày này trước nghỉ ngơi một chút, sai người đốt pháo mừng đi. Phan Ngọc nói: - Hài nhi hiểu được. Tin mừng của Hán Văn còn chưa tới, không bằng chờ một chút đi! Phan Chương liếc nhìn qua Hứa Tiên, thấy bộ dáng của hắn tràn đầy tự tin, gật đầu nói: - Như vậy cũng tốt! Tiểu tử này từ trước đến nay ở trong vương phủ, đã không để ta vào mắt. Nếu như không tới, thực sự vừa vặn làm hắn mất mặt, giết uy phong của hắn. Lúc đó xem như nắm lợi khí trong tay, nếu như Hứa Tiên có thể cho mình sở dụng, chắc hẳn trong triều không còn ai là đối thủ của mình cả. Mọi người cùng chờ, ánh mắt không khỏi rơi vào người của Hứa Tiên, âm thầm suy đoán vị Hứa công tử này có khảo trứng hay không. Sắc mặt Hứa Tiên như thường, hắn tin tưởng dựa vào tiêu chuẩn của Vân Yên, sẽ không làm hắn thất vọn. Trong trường hợp đó qua trong chốc lát, chưa thấy người mang tin mừng tới, chỉ thấy mặt trời lên cao, mọi người không khỏi có chút ít nghị luận với nhau. Phan Chương từ trên ghế thái sư đứng dậy, vỗ vỗ vai của Hứa Tiên, lời nói thấm thía: - Hiền chất, nếu như không có nóng lòng, sớm ở trong phủ chuẩn bị, lần sau thi lại là được. Cũng không cần về Hàng Châu, lưu lại trong kinh, ta sẽ giúp ngươi. Lời này vốn không nên nói trước mặt của nhiều người, nhưng trong nội tâm Phan Chương vui sướng, cho nên bấp chấp nhiều chuyện như vậy, làm cho người chung quanh nghe được cũng hâm mộ không thôi, đường đường là Vương gia chính miệng hứa hẹn thì không tồi chút nào. Hứa Tiên khom người nói: - Đa tạ vương gia dạy bảo! Như thế nào cảm giác nhạc phụ đại nhân của mình có chút cảm giác đắc ý. Phan Ngọc cũng nhìn ra tâm tư của Phan Chương, không khỏi nói: - Phụ vương! Hơi có chút oán trách. Đúng lúc này, nghe ở ngoài cửa có tiếng náo động lớn, Phan Ngọc liền hơi cười rộ lên, Hứa Tiên cũng thở ra một hơi. Lúc này thi Hội gần hai trăm người, trong hai trăm người này, đương nhiên Phan Ngọc ở vị trí đầu não. Mà thứ tự của Hứa Tiên ở phía sau, xếp hạng ngoài trăm người, đây cũng là kết quả Vân Yên cố ý gây nên. Thứ nhất không muốn tranh đoạt cái gì với Phan Ngọc, lại sợ thời điểm thi Đình, trình độ kém quá lớn, sẽ làm cho ngươi ta hoài nghi. Trong mắt người ngoài, khoa cử là chuyện rất gian nan, hận không thể đem hết toàn lực mới có thể may mắn đạt được, nhưng nó lại nằm trong tầm khống chế của Vân Yên, chênh lệch trong đó không thể tính theo lẽ thường. Phan Ngọc vung tay lên, lập tức trong phủ tiếng chiêng trống pháo nổ vang lên động trời, lâm vào trong biển vui vẻ. Phan Ngọc khảo trúng, nô bộc hộ vệ trong phủ đều có thưởng. Phan Chương thấy Hứa Tiên khảo trúng còn vui vẻ hơn chuyện minh khảo trúng, không khỏi lắc đầu thở dài. ... Hứa Tiên ngồi trước bàn sách, tay trái nắm đang chống đầu, tay phải đang nhanh chóng viết lên giấy, sau khi viết xong đưa cho Vân Yên, Vân Yên xem gật đầu nói: - Không sai biệt lắm. Hứa Tiên lộ ra nụ cười vui vẻ, lại nghe Vân Yên nói: - Nếu như tiêu chuẩn này, đến lúc đó nói thân thể của mình không được khỏe, phát huy không tốt là được, chắc hẳn không ai miệt mài đâu. Hứa Tiên vô lực gục đầu xuống ban. Rên rỉ nói: - Vậy cũng là không sai biệt lắm sao? Vân Yên cười thò tay sờ sờ đầu Hứa Tiên, ôn nhu nói: - Không bị nhìn thấu chẳng phải là tốt rồi sao? Nếu thời điểm thi Đình làm thơ, chỉ cần phu quân phát huy như lúc bình thường, có lẽ sẽ đền bù những thứ khác. Hứa Tiên lẩm bẩm nói: - Thơ ah! Nếu có trong ba trăm bài thơ Đường là tốt rồi, nếu như không có... Hứa Tiên liền ngồi thẳng lên. - Cố gắng! Lúc chạng vạng tối, nắng chiếu đỏ vàng chiếu vào trong nhà, nương theo tiếng gió, trong phòng vẫn còn sáng đèn. Vân Yên đang vân vê tóc, nhìn qua Hứa Tiên, ánh mắt dần dần phiêu hốt. Hứa Tiên hỏi: - Minh Ngọc vẫn chưa về sao? Thấy bộ dáng này, Vân Yên không chút phản ứng. - Này! Vân Yên cũng khôi phục tinh thần lại, ứng tiếng nói: - Dự tiệc, cũng không lâu như vậy a. Nắng trời chiều chiếu xuống, càng phát hồng nhuận phơn phớt. Hứa Tiên gật gật đầu tỏ vẻ hiểu, sau đó vươn tay xoa bóp mặt của Vân Yên, lộ ra nụ cười ranh mãnh, nói: - Nhìn thấy vi phu, có phải không kìm lòng nổi không, đừng có gấp, trời sắp tối rồi! Đến lúc đó... Hắc hắc! Biểu hiện của Hứa Tiên lúc nay vô cùng tục tĩu. Vân Yên đang muốn trả lời, một bóng dáng xuất hiện trong phòng, Vân Yên kinh ngạc nói: - Ngươi trở về! Sao quá trễ vậy! Sau khoa cử, Phan Ngọc cùng Hứa Tiên thu được vô số thiếp mời, trừ dự tiệc cũng là dự tiệc, cho dù là tiến sĩ cũng bảng, hay bằng hữu cũ ở kinh thành, chớ không phải đợi nàng ăn. Tiệc thì tới buổi trưa là xong rồi, nghỉ ngơi một chút lại nghe hát. Sau đó buổi tối lại bắt đầu ăn. Lúc ban đầu Hứa Tiên còn mang theo nàng cùng đi, nhưng sau khi Hứa Tiên khảo nghiệm qua mấy buổi tiệc, hắn là người vốn ưa thích cá thịt, lúc này trông thấy đã buồn nôn, hơn nữa cho dù la đi tới yến tiệc nào cũng có người mời hắn làm thơ. Hắn liền dứt khoát lưu trong nhà học bổ túc bài học, toàn bộ giao cho Phan Ngọc đi ứng phó. Phan Ngọc ôm cánh tay dựa vào cửa, hoài nghi nói: - Các ngươi thật sự đang học tập sao? Đối với Hứa Tiên không chịu đi cùng mình, có chút oán niệm nho nhỏ. Từ trong tay móc ra một tấm thiệp màu vàng, bỏ trên bàn nói: - Buổi tối có đi khôn? Trên thiệp mời viết lên ba chữ lớn Phù Dong Viên, Hứa Tiên mở thiếp mời ra xem xét, không khỏi nhíu mày. - Phẩm hội hoa xuân? Lắc lắc đầu nói: - Hay là thôi đi. Cho tới bây giờ hắn không cách nào tiếp nhận, thân thể một đám nữ tử bị bán như hàng hóa, hơn nữa từ đó tìm niềm vui. Nhưng hắn cũng hiểu, mình không phải là chúa cứu thế, không có khả năng cứu vớt tất cả người bất hạnh trong thiên hạ, chỉ có thể nhắm mắt làm ngơ. Vân Yên tán thành nói: - Đúng vậy a, đó cũng không phải là nơi tốt gì, hay là không đi tốt hơn! Phan Ngọc bất đắc dĩ nói: - Ta cũng không muốn đi. Bởi vì buổi tối nàng cũng phải đi một mình, nên không muốn đi. Đến gần Hứa Tiên, cúi người xuống, hôn hắn thật sâu, sau đó mùi rượu trong miệng của nàng tràn ngập miệng của Hứa Tiên, xen lẫn hương thơm đặc biệt của nàng, một ít phiến ngọc thạch bị đầu lưỡi của nàng đưa vào trong miệng của Hứa Tiên, lúc này mới ngẩng đầu lên. Ra lệnh: - Không cho phép nhổ ra, chờ một lát trả lại cho ta! Hứa Tiên ngậm lấy phiến "Tứu ngọc" kia, đối với trả thù của nàng hắn cũng có chút bất đắc dĩ, thuận thế ôm nàng vào ngực, nói: - Buổi tối ta không đi đâu! Ngươi đi trước nghỉ ngơi một chút! Sau đó ôm ngang nàng đặt lên giường. Phan Ngọc nằm ở trên giường, cảm giác say tràn ra, không bao lâu đã ngủ đi. Đợi cho nàng hoàn toàn từ trong say ngủ tỉnh lại, sắc trời đã hoàn toàn tối hẳn, có chút mơ mơ màng màng uống một bình nước, rửa mặt mới hoàn toàn tỉnh táo lại. Nàng sửa sang lại quần áo đôi chút, hỏi: - Thực sự không đi? Chỉ đi xem thôi. Lại hấp dẫn hắn nói: - Thường Hi cũng lên đài đấy. Hứa Tiên nói: - Nàng không quan hệ với ta. Phan Ngọc ôm cổ Hứa Tiên từ phía sau, nói vào bên tai của hắn: - Thường Hi không phải cho mời ngươi đi sao? Nếu như Hán Văn ngươi muốn, ta có thể mua lại giúp ngươi, chỉ có một lần, ta sẽ không chú ý. Khóe miệng Hứa Tiên giật nhẹ, cười khan nói: - Dù sao đến lúc đó nhất định sẽ đổi ý. Phan Ngọc nói: - Nhất định sẽ không, ta là người nhỏ mọn như vậy sao? Vân Yên cười nói: - Đúng vậy a, người nào không biết, Phan công tử là lớn nhất, nhưng mà, nếu như không đổi ý, vậy nhất định sẽ hối hận! Phan Ngọc không đếm xỉa tới, nói: - Đã hối hận qua một lần. Vốn mua người nào đó nên xem hàng trước, kết quả trừ mò mẫm hào phóng ra, một chút chỗ dùng cũng không có. - Phu quân, ngươi xem nàng! Hứa Tiên cười khổ nói: - Tốt, tốt, Minh Ngọc, ta thực không muốn đi, ngươi đi đi. Phan Ngọc bất đắc dĩ nói: - Vậy được rồi! Thần sắc biến đổi nói: - Nhưng mà, hôm qua ta nghe được một ít lời đồn kỳ quái. Hứa Tiên nói: - Cái gì? Phan Ngọc nói: - Trước đó một thời gian ngắn, chính là thời điểm khoa cử, Thường Hi dường như sinh bệnh! Vân Yên nói: - Sinh bệnh thì có cái gì kỳ quái! Phan Ngọc nói: - Nghe tiếp đã biết rõ, tuy Phù Dong Viên phong tỏa tin tức, nhưng gần đây vẫn có một ít tiếng gió truyền ra, bệnh trạng là ngủ mãi không tỉnh lại! Thỉnh rất nhiều đại phu cũng không có kết quả, cuối cùng mới tự mình tỉnh lại. Hứa Tiên nhún nhún vai nói: - Quái bệnh trong thiên hạ nhiều vô số, vốn nói không rõ ràng, hơn nữa nói không chừng Thường Hi cô nương cố ý giả bộ bệnh, muốn trốn tránh phẩm hội hoa xuân này. Phan Ngọc sờ sợi tóc, nói: - Chuyện này xác thực nói không rõ cái gì. Nhưng ta còn chưa nói xong đấy! Còn có một việc, so với chuyện này con thú vị hơn! Hán Văn, ngươi cũng đã biết ông chủ của Phù Dong Viên là ai? ... Bánh xe cuồn cuộn, dọc theo đường đi hướng về Phù Dong Viên. Hứa Tiên nhíu mày suy tư về chuyện vừa rồi Phan Ngọc nói cho mình nghe, tên đại quản gia của Phù Dong Viên kia, gần đây lại dĩ hạ phạm thượng, cắn lấy chủ của mình, nghe đồn nói là tâm điên. Hơn nữa Thường Hi mê man và tỉnh lại.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]