Chương trước
Chương sau
Thường Hi hiện ra nét ửng đỏ trên mặt, cũng có chút giãy dụa, rốt cục mở miệng nói:
- Ta dám hướng công tử cầu một chỗ, rồi sau đó chân trời góc biển, bằng công tử làm chủ.
Trong nội tâm Hứa Tiên nhảy dựng, nổi danh tức có thực, dường như Thương Hi muốn ký thác thân mình cho Hứa Tiên, nhưng hắn như cứ như vậy tiếp nhận, trở về thực không biết nên đối mặt với Phan Ngọc như thế nào, cho dù là tạm thích ứng cũng không được, chỉ có thể nói:
- Xin thứ cho tại hạ không cách nào đáp ứng.
Thường Hi sắc mặt lạnh lẽo, nói:
- Đã như vầy, công tử nên trở về đi! Thường Hi không cách nào đi theo nam tử lạ lẫm rời khỏi Phù Dung Viên.
Làm như mặt mũi bị tổn thương.
Hứa Tiên cau mày nói:
- Mấy ngày nữa chính là hội xuân, ngươi thực không đi.
Thường Hi nói:
- Nếu lưu lạc ở thế giới bên ngoài, còn không bằng an tâm ở lại chỗ này. Ở đây có vinh hoa phú quý, hưởng dụng vô cùng. Công tử không đồng ý, xem như người ngoài.
- Vinh hoa phú quý? Ngươi được hưởng sao.
Hứa Tiên đứng dậy, làm chuyện tốt chưa bao giờ miễn cưỡng người nào, nếu đối phương có suy nghĩ như vậy, hắn cũng không muốn phá chuyện tốt của người ta.
Bỗng nhiên Thường Hi thở dài, nói:
- Cho dù thế nào, cũng cảm tạ công tử, ta không phải người vong ân phụ nghĩa, không cho rằng, nguyện ý đem thân thể trong sạch này, hầu hạ công tử một đêm, miễn cho ngày sau bị người khác bôi nhọ.
Hứa Tiên nhìn qua nàng, trong nội tâm luôn luôn có chút cảm giác cổ quái, trong khoảng thời gian ngắn nghĩ mãi cũng không rõ, lắc đầu đạp lên cửa sổ rời đi.
Thường Hi ở trong phòng một mình, thần sắc kính cẩn vừa rồi biến mất, tất cả tức giận trên mặt, cũng thở ra một hơi, dùng tay đè lên bàn, nhẹ nhàng nhếch lên, cái bàn bát tiên nặng trăm cân, thoáng cái lật lên, bàn rượu và thức ăn đều lật nhào.
Ánh mắt Thường Hi lóe lên, nhìn con mèo trắng đang nhẹ tay nhẹ chân co rút trên giường, lại bị nàng nhắc lên. Tức giận trên mặt tán đi, hiện ra vũ mị vui vẻ, nói:
- Tốt, Thường Hi, dám phá hỏng chuyện tốt của lão nướng
Con mèo nhỏ đáng thương phịch lấy móng vuốt. Trong miệng meo meo gọi không ngừng. Nhưng bởi vì bị "Thường Hi" bắt được lưng, căn bản không thể động đậy, trợn to mắt mèo đầy ủy khuất..
- Meow, Hứa công tử là người tốt, sao ngươi có thể làm hại hắn.
Âm thanh mềm mại trực tiếp từ trong nội tâm "Thường Hi" vang lên.
"Thường Hi" cười lạnh nói:
- Người tốt? Nói như vậy ta cứu ngươi là người xấu.
Quyến rũ cười nói:
- Hơn nữa sao có thể nói là hại, trong đó cũng không phải độc dược, mà là yêu dược! Có thể làm cho ngươi hảo hảo báo đáp hắn ah!
Con mèo nhỏ đưa móng vuốt muốn muốn nắm tay của "Thường Hi", nhưng lại không với tới, tức giận nói:
- Meow, lúc ấy ngươi rõ ràng là thấy chết mà không cứu, hơn nữa muốn báo đáp là lời của ngươi, lại dùng thân thể của ta, chúng ta đã nói rõ ràng, sử dụng thì trả lại cho ta, ngươi, ngươi, Meow...
"Thường Hi" khinh thường ngắt lời nói:
- Ta chỉ muốn lừa gạt hắn, ngược lại là ngươi, vừa rồi bị hắn ôm trong ngực, còn không ngừng bị sờ, có phải rất thoải mái hay không?
Con mèo nhỏ khẩn trương.
- Meow, nào có!
Nhưng sau khi linh hồn của nàng bị rót vào thân mèo, cho nên phải thừa kế bản năng của mèo, hơn nữa ở phương diện khác cũng có chút không cách nào khống chế chính mình. Vừa rồi Hứa Tiên vuốt ve quả thật làm cho nàng có chút thoải mái, nhưng hiện tại nhớ tới, xác thực đây là lần đầu tiên khi chào đời được nam nhân vuốt ve.
"Thường Hi" hung ác nói:
- Nếu như ngươi còn dám làm ảnh hưởng chuyện tốt của ta, có hậu quả gì ngươi hiểu rất rõ.
- Hậu quả gì?
"Thường Hi" trợn mắt to con ngươi, nói:
- Dọa, giả trang khờ dại!
Vung bàn tay trắng nõn lên, cầm lấy một mảnh sứ trên mặt đất, góc mảnh sứ vỡ phản xạ mũi nhọn dưới ánh nến lung linh.
Con mèo nhỏ hồ đồ run rẩy co thành một đoàn.
- Meow, ngươi, ngươi muốn làm gì?
"Thường Hi" cầm mảnh sứ vỡ khoa tay múa chân với con mèo một chút, rồi sau đó lại đâm vào cánh tay của mình.
Con mèo nhỏ phát ra âm thanh thảm thiết, tê tâm liệt phế.
- Meow, không muốn ah, thân thể của ta!
Thấy mảnh sứ vỡ đâm vào thân thể của nàng một lỗ, có máu chảy ra, trong nội tâm nàng nước mắt giàn giụa.
- Ta nghe ngươi là được.
"Thường Hi" lộ ra nụ cười đắc ý, nhưng mà, bề ngoài giống như đau nhức không phải của mình.
Con mèo nhỏ rưng rưng nói:
- Meow, nhưng ngươi không thể gây bất lợi với cho Hứa công tử.
Cho dù bỏ qua, nhưng hắn cứu viện, nàng rất cảm kích. Làm cho hắn thất vọng mà về, trong nội tâm còn có chút áy náy.
Lúc này ngoài cửa có âm thanh gõ cửa truyền tới, hỏi:
- Cô nương, làm sao vậy!
- Cô nương. Ngươi không sao chớ!
"Thường Hi" nói:
- Ai, tính toán, dù sao cũng không xảo trá tên nam nhân kia một chút yêu dược, tóm lại cũng không làm hắn sinh nghi là xong.
Nói xong tiện tay ném con mèo qua một bên, mèo con quay ngời linh mẫn trên không trung, sau đó một đầu chíu lên mặt đất, tiếp tục nước mắt giàn giụa, toàn thân đau điếng.
"Thường Hi" chỉ về phía nàng, che miệng cười to, nói:
- Ha ha ha ha, ngươi được coi là mèo sao?
Con mèo nhỏ lớn tiếng kháng nghị.
- Meow, ta vốn không phải là mèo.
"Phanh" một tiếng, người ngoài cửa xông vào, nhìn thấy mặt đất bừa bộn, lại nhìn thấy "Thường Hi" cầm mảnh sứ vỡ, trong nội tâm đều phỏng đoán một phen, thị nữ vội vàng đi thu dọn đồ đạc.
- Nha đầu chết tiệt kia, ngươi muốn chết à!
Một phu nhân cứng tuổi đi tới, trông thấy tay của Thường Hi có vết thương, hoảng sợ nói.
Người này chính là "Mụ mụ" của thanh lâu. Còn được gọi là tú bà. Mà "Mụ mụ" này trang điểm đậm, bộ dáng cũng không phải khó coi, tuy tuổi không còn nhỏ, thực sự có vài phần bộ dạng thùy mị, vẫn còn hương vị. Đi lên cầm lấy tay của Thương Hi, mặt mũi tràn đầy thương yêu.
Thường Hi lộ ra thần sắc ai oán, nói:
- Mụ mụ, ta như vậy còn không bằng chết.
Mấy thị nữ trong phòng sững sờ, chớ nói chi là mấy tên tay chân, càng ngây ra như phỗng, nhìn thẳng về phía Thường Hi, lòng tràn đầy không đành lòng.
Con mèo nhỏ ngẩng đầu lên, nói:
- Meow, giả vờ giả vịt.
"Mụ mụ" vội vàng nói:
- Ngươi cũng không thể chết, ngươi phải sống thật tốt.
Thường Hi trước mặt chính là cây rụng tiền lớn nhất của bà ta, tương lai không biết sẽ còn mang về bao nhiêu tiền lời, là bóng bạc, là ánh vàng rực rỡ, cho nên không có chuyện gì quan trọng hơn nữa.
Những kỹ nữ khác mà khóc lóc như vậy với tú bà, đã sớm bị đánh một trận, nhốt vào tù giam bỏ đói mấy ngày, nếu vẫn không chịu tiếp khách, đến lúc đó lột sạch buộc trên giường, khách nhân vô cùng thích chuyện này! Nhưng đối với Thường Hi thì không thể như thế, chỉ vì nàng càng có giá trị. Cho nên vỗ lưng của Thương Hi, ôn nhu an ủi một phen.
Trong nháy mắt, thị nữ đã thu thập phòng xong, tú bà phất tay cho các nàng lui ra ngoài, trong phòng chỉ còn lại bà ta và Thương Hi.
Thường Hi nói:
- Mụ mụ, ngươi mang ta đi gặp ông chủ. Nếu bảo ta tiếp khách, ta chỉ có chỉ còn đường chết.
Trong mắt "Mụ mụ" có hàn quang lóe lên, trên mặt lại càng ôn hòa, nói:
- Tốt rồi, ta sẽ đi nói với ông chủ.
Cũng đã ngờ tới trường hợp xấu nhất này, đến lúc đó một ly "Mê hoa tửu" cho vào bụng, đảm bảo nàng biến thành nữ nhân dâm đãng, chuyện trọng yếu bây giờ, chính là ổn định Thường Hi, bà ta có nhiều kinh nghiệm, nữ nhân có chuyện như vậy, lần đầu tiên là trinh liệt, sau lần đầu tiên, thì tùy tiện nhiều.
Bỗng nhiên Thường Hi cười nói:
- Trong lòng ngươi suy nghĩ có phải là thứ này không?
Không biết từ nơi nào móc ra một bầu rượu.
"Mụ mụ" kinh hãi nói:
- Sao ngươi có thứ này.
Thò tay muốn đọat đi.
Thường Hi ôn nhu cười cười, mép váy bay lên, một cước đá vào bụng của tú bà.
- Chuyện của bà liên quan gì tới mày?
Phu nhân chỉ cảm thấy bụng dưới đau đớn kịch liệt, ôm bụng té trên mặt đất, thân thể cong như con tôm luộc, nghe Thường Hi nói tục, giống như còn kinh ngạc một kích này.
Giày thêu của Thường Hi đạp lên mặt của phu nhân, dùng sức giẫm phải, cười lạnh nói:
- Ta thấy ngươi cũng là nữ nhân, muốn cho ngươi cơ hội, nhưng quả nhiên là con chó cái mà!
Tú bà nhất thời ngây người, không biết bao nhiêu năm không có bị người ta nói như vậy. Trên mặt đau đớn mới khiến cho nàng kịp phản ứng, thét to:
- Gian Hóa, Nhĩ Phong, có ai không! Có ai không!
Mấy hộ vệ đẩy cửa vào, trông thấy một màn này thì ngẩn ngơ.
Thường Hi buông chân ra.
Phu nhân vội vàng đứng lên, mặt mũi tràn đầy ác độc nhìn qua Thường Hi, quát:
- Tiện tỳ, cho mặt không biết xấu hổ, đừng tưởng rằng lão nương ngày thường nuông chiều ngươi, xem hôm nay ta thu thập ngươi thế nào, bắt lại cho ta.
Đối với tú bà mà nói. Nếu không tra tấn một phen, thậm chí giết một người, phương pháp quả thực quá nhiều.
Mấy hộ vệ ầm ầm đồng ý, nói:
- Vâng!
Trong mắt tràn đầy dục hỏa, nghĩ đến lập tức sắp bắt được Thường Hi mà ngày bình thường mình không dám đụng tới, dùng tay của mình cảm nhận thân thể của nàng ta, thậm chí dùng sức lớn một chút, nghe được âm thanh rên rỉ thảm thiết của nàng ta, trong nội tâm có xúc động không chịu nổi.
Thường Hi có chút cười lạnh, nam nhân, quả nhiên đều là đồ vật đáng bị thiến, lại nói:
- Bắt lại mụ lại cho ta.
Tú bà nói: Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull.vn chấm c.o.m
- Ngươi điên cái gì thế?
Trong mắt mấy tên hộ vệ hoảng hốt một hồi, lập tức đem phu nhân đè xuống đất, phu nhân kinh ngạc đến ngây người, quát:
- Các ngươi muốn tạo phản à! Nghe tiện tỳ kia, khi lão gia tới, các ngươi chết không được yên lành.
Thường Hi tiến lên, ngồi xổm người xuống, vỗ vỗ đôi má của tú bà, mỉm cười nói:
- Mụ mụ, nếu đã yêu tiếp khác nư thế, thì ngươi nên chuẩn bị cho tốt nhé.
Lắc lắc cái bình "Mê hoa tửu" trong tay, ánh lửa chiếu rọi xuống, có thể nhìn thấy rượu trong bình ngọc đang lưu chuyển.
Tú bà có cảm giác sợ hãi, nói:
- Ngươi, ngươi muốn làm cái gì?
Thường Hi tán dương nói:
- Thật thông minh, so với con mèo ta nuôi còn thông minh hơn.
Nói xong liền xách cổ của tú bà lên, đem trọn bình mê hoa tửu rót vào miệng, tú bà dốc sức giãy dụa, dược tính của mê hoa tửu bà ta rõ nhất, dưới tình huống bình thường, chỉ cần uống một chén, sẽ mất đi tâm tính, hậu quả uống một bình thế này, ba ta không dám nghĩ, thời điểm này, bộ dáng tươi cười của Thường Hi. Đã biến thành ác ma.
Thường Hi ném bình ngọc qua một bên, đứng người dậy, vỗ tay một cái nói:
- Chuyện tốt, các ngươi dẫn bà ta đi đi. Ngô tú bà của Tử Vân Lâu Ngô tự mình đại hạ giá, không lấy một xu, quên mình vì người, cúc cung tận tụy, tới chết mới dừng, vì giúp mọi người thỏa mãn, đương nhiên, cũng phải nên làm cho mụ ta thỏa mãn. Hì hì, các ngươi mau đi đi, mụ mụ đã không đợi được rồi.
Trong phòng lại yên tĩnh, Thường Hi duỗi người, nói:
- Bây giờ nên đi ngủ.
Mèo con từ dưới giường đi tới, có chút không đành lòng nói:
- Meow, có phải quá không tàn nhẫn hay không?
Thường Hi miễn cưỡng nói:
- Đương nhiên không.
Rồi sau đó cười nói:
- Ta cảm thấy nên tàn nhẫn hơn như thế mới tốt.
Toàn thân mèo con run rẩy, cảm thấy nữ nhân này quá ác.
Thường Hi đi lên sân thượng, quan sát Phù Dung Viên, gió lạnh thổi sợi tóc của nàng bay lên, trong mắt của nàng có vẻ chờ mong, càng dày đặc, lúc này mới bắt đầu mà thôi, kế tiếp, chơi cái gì tốt đây?
...
Hứa Tiên đi vào trong nhà, Phan Ngọc cùng Vân Yên thấy hắn không mang Thường Hi trở về, đều có chút kinh ngạc.
Hứa Tiên giải thích một phen, Phan Ngọc thản nhiên nói:
- Ngươi đáp ứng nàng chẳng phải được rồi sao?
Hứa Tiên cười xoa bóp chớp mũi của nàng, nói:
- Ta còn không có đáp ứng, người nào đó ngoài miệng nói thế, nhưng trong bụng rất chua đấy.
Phan Ngọc đỏ mặt lên, sau khi từ biệt đầu nói:
- Ta cũng không dám đố kỵ, sợ bị ngươi hưu.
Nàng cùng Thường Hi từng có một tí giao kèo, cảm giác có chút không đúng, nhưng Hứa Tiên mang cho nàng cảm giác không hợp ý, cũng không rảnh tưởng tượng.
Hứa Tiên gõ cái trán trơn bóng của nàng, ôn nhu trách cứ:
- Ngốc quá.
Phan Ngọc đỏ mặt đứng lên, nói:
- Ta nên trở về thôi.
Phan Ngọc đi rồi, Vân Yên cười nói:
- Phu quân dường như rất thất vọng nha.
Hứa Tiên nói:
- Bạch bích bị long đong, tổng là có chút tiếc nuối a! Tốt, không nói nàng, đêm dài, chúng ta cũng nên an nghỉ.
Đem Vân Yên ôm đến trên giường.
Vân Yên nói:
- Sao không mang nàng ta trở về? Phan công tử tối đa mất hứng vài ngày, chung quy cũng không nói gì a.
Hứa Tiên đặt nàng lên người, cắn tai của nàng, nói:
- Ngươi thì sao?
Hai tay ôm lấy vòng eo phật phồng của nàng.
Vân Yên hô hấp loạn một ít, nói:
- Làm chuyện ngươi muốn làm là tốt rồi, chỉ cần ngươi ưa thích, ta sẽ không trở ngại ngươi.
Hứa Tiên nói:
- Bởi vì người xa lạ làm cho người yêu của mình ở nhà buồn tủi, chẳng phải là rất ngu xuẩn sao? Hiện tại, ta chỉ muốn ngươi ah!
- Ân... Tốt.
- Hôm nay, chúng ta thử phương pháp song tu xem sao!
- Song tu?
- Không biết nên làm thế nào, nhưng tư thế giống như rất thú vị ah!
Trong bóng tối, bởi vì cố ý áp lực cho nên hơi có chút nặng nề. Ngàn hồi trở lại trăm gãy, âm thanh uyển chuyển động lòng người giống như hơi thở của thiên nhiên, tuy chỉ tiết ra một chút, nhưng cũng khiến tâm trí của người ta phiêu đãng.
Một đôi chân ngọc tuyết trắng từ trong chăn thò ra ngoài, nhưng trong không khí hơi lạnh thật nặng, mu bàn chân hết sức nhỏ mà ôn nhu, năm ngón chân như ngọc đã xuất hiện một chút màu đỏ, khi thì có rút, khi thì căng cứng, bỗng nhiên chân ngọc lúc này căng cứng đưa lên, hồi lâu sau, mới vô lực hạ xuống giường, sau đó chậm rãi rút chân ngọc vào trong chăn.
Đôi mắt phượng lúc này đã híp lại thành một đường, cho nên càng lộ ra nét vũ mị và lười biếng, cũng hơi có chút mê ly, trên da thịt tuyết trắng xuất hiện một lớp mồ hôi, miệng mũi cũng thở ra khói trắng, khá tốt là bộ dáng của nàng biến thành như vậy, nam nhân kế bên không thừa thắng xông lên, mới cho nàng cơ hội thở dốc.
Trái lại nam tử kia, trừ hô hấp hơi có chút loạn ra, không thấy có chút mệt mỏi nào, dù bận vẫn ung dung vén sợi tóc ướt trên trán của nàng lên. Hô hấp hơi loạn, đó cũng là vì cảm xúc dâng trào, chứ không phải do tiêu hao quá nhiều thể lực.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.