Chương trước
Chương sau
Kim Vạn Thành vỗ bộ ngực nói:
- Chỉ cần có thể chế tạo thử thành công, bảo vệ ngươi từ Xích Bích trở về sẽ cầm muốn đồ ngươi muốn tới.
Đã có tạo hình kỹ thuật kim cương cùng kỹ thuật chế tác thủy ngọc, hắn hiện tại thật sự là yên lòng chính là lần này ra biển cũng không dốc hết toàn lực Kim gia, tổng có thể giữ được một đường sinh cơ.
Hứa Tiên nói:
- Vậy là tốt rồi, tạ ơn Kim lão tiên sinh.
- Ngươi cùng Thánh Kiệt là cùng bối phận, nếu không phải chê ngươi ta xưng hô thúc chất như thế nào?
Hứa Tiên sao có thể nói không muốn nhận thức Kim Vạn Thành làm tổ tông, cũng không biết có bao nhiêu lập tức cười nói cũng muốn. Hứa Tiên đáp:
- Vậy thì tạ ơn Kim thúc thúc rồi.
- Ha ha tốt, sau này Thánh Kiệt còn nhờ ngươi cùng Phan hiền chất chiếu cố nhiều hơn.
Rồi sau đó lại hàn tuyên một phen, từng người trở về phòng đợi đến lúc ngày mai sẽ phải lần nữa lên thuyền hướng Xích Bích mà đi.
Trong phòng Thải Phượng, Thanh Loan thì thầm nói:
- Tiểu thư vẫn còn nhìn sao?
Thải Phượng ghé vào giường cầm viên kim cương vui vẻ ra mặt, nàng vuốt ve qua lại.
Thanh Loan chộp lấy giơ lên cao, Thải Phượng vội vàng ngồi thẳng lên muốn giật lại, miệng la hét nói:
- Cho ta cho ta.
Thanh Loan trêu chọc không cho Thải Phượng đạt được:
- Không cho.
Sau đó nàng ném vào giữa giường, vòng eo Thải Phượng cũng cong lên quay vào bên trong, muốn tìm trên cái áo gấm giữa giường, nhưng mãi mà không thấy, dường như Thải Phượng muốn khóc rồi.
Thanh Loan bất đắc dĩ nhìn tiểu thư tính trẻ con trước mắt, sau đó vứt bảo thạch bên trong tay áo ra. Thải Phượng lập tức chuyển bi sang hỉ, nắm kim cương trong tay. Lại từ góc tường tìm một cái hộp gỗ nhỏ, mở ra chỉ thấy hào quang sáng chói đều từng khỏa bảo thạch, bên trong kê lót ngân phiếu. Thải Phượng đưa tay bỏ kim cương vào trong hộp. Sau đó nhìn hộp châu báu mà cười ngây ngô.
Hai tay Thanh Loan xoa xoa gương mặt của Thải Phượng:
- Ai, ngươi đó nha, không thèm để ý tới ta nữa.
Thải Phượng mặc kệ nàng xoa mặt của mình tới mơ hồ mà nói:
- Hứa ca ca của ngươi như thế nào không có tới tìm ngươi.
- Nhiều người như vậy nhìn như thế nào cũng không thể ở cùng đâu?
- Tương lai đem ngươi đưa cho Hứa ca ca còn không phải Phan Ngọc.
Thanh Loan càng thêm dùng sức xoa gương mặt tuyệt mỹ của nàng:
- Ngươi dám đi nói.
Thải Phượng miễn cưỡng nói:
- Không không cần ta nói, ta xem Phan Ngọc đối với Hứa ca ca của ngươi còn có tình nghĩa như thác thê hiến tử, sợ là ta không nói hắn cũng phải giúp Hứa Tiên làm. Hiện tại ngươi còn thuộc về ta quản, đến lúc đó vào Phan phủ ngươi cũng chỉ có thể thuộc về người ta quản, bị cho ai cũng đừng trác ta. xem tại TruyenFull.vn
Thải Phượng quyết định chú ý tới thời điểm tự nhiên muốn châm ngòi thổi gió một phen.
Thanh Loan thả tay xuống thở dài:
- Ai zà. vậy thì phải làm sao mới tốt?
Nàng biết rõ tiểu thư nói đều đối với võ công của nàng cũng không hơn được hai chữ quy củ khiến cho Thanh Loan có chút phiền não lại có chút vui mừng.
Thuyền lớn lên đường vào Trường Giang, nước chảy bỗng nhiên gấp, đằng sau cũng nhiều có nhiều vùng nước hiểm ác, nhưng Kim gia sớm liền chuẩn bị thay thế thuyền lớn so với chặng đường trước, vì thế cả hành trình này ổn định hơn nhiều. Mặt khác còn có không ít gia tướng vệ sĩ thủ hộ, dù sao lần này đường biển dài, lại không thể so với đoạn hành trình hai bờ sông phồn hoa được. Vấn đề an toàn vẫn phải được cân nhắc cho thỏa đáng.
Mà giờ khắc này ở ngoài ngàn dặm một con bồ câu đưa tin bay trên không, đã có người chờ từ lâu.
Sở Kiếm Hùng gỡ ống trúc chân chim bồ câu xuống, bên trong là một mặt chữ ghi lại tất cả những gì của đội thuyền Kim gia, quy mô thuyền lớn hay nhỏ, số lượng vệ sĩ, tốc độ đi thuyền dự tính... Đủ loại tin tức có trong tờ giấy này. Khuôn mặt râu ria của Sở Kiếm Hùng lộ ra tia mỉm cười, hắn bước đi ra ngoài đã giăng sẵn lưới, chỉ chờ cá căn câu mà sa lưới thôi.
Hứa Tiên hiện giờ rốt cục cũng kiến thức được cái gì gọi là lưỡng ngạn viên thanh đề bất trụ, khinh đan dĩ quá vạn trọng sơn! Vách núi màu xanh xen giữa là nước sông màu xanh biếc, thỉnh thoảng có tiếng vượn gầm chim hót. Vách núi tại đây kề sát mặt sông, quanh quẩn những thanh âm hoang dã khiến người nghe kinh hãi, đồng thời có vài phần rung động tâm can, còn hơn cả âm nhạc nhân gian.
Đột nhiên trên mặt sông chảy xiết xuất hiện một chiếc thuyền lá từ từ chạy tới. Hộ vệ trên thuyền đều nắm chặt binh khí nhưng thấy bất quá một chiếc thuyền nhỏ cũng không quá hai ba người, mà đám người trên thuyền của mình tới hai ba mươi người thì thở phào nhẹ nhõm trong lòng.
Đã thấy thuyền nhỏ phi tốc tới gần đầu thuyền, một thân ảnh đứng chắp tay sau lưng. Đầu thuyền bổ ra gợn sóng khiến cho hắn phảng phất như là thần nhân đứng ở trên mặt sông. Người chưa đến, thanh âm đã tới trước:
- Tại hạ Sở Kiếm Hùng du lãm nơi hiểm yếu của Trường Giang, không biết cùng sở thích có thể lên thuyền gặp mặt hay không?
Thanh âm cuồn cuộn tại vách núi quanh quẩn trên thuyền khiến mọi người đều nghe rõ ràng.
Phan Ngọc lộ ra thần sắc cẩn thận thầm nghĩ võ công của người này sợ là không thua kém chi mình.
Kim Thánh Kiệt tức thì vui vẻ nói:
- Mau thả bậc thang treo xuống mời hảo hán lên đây.
Hắn thấy đối phương chỉ là một người thi không có lòng phòng bị.
Hơn nữa hắn rất thích kết giao với những kì nhân dị sĩ giang hồ, giờ phút này đương nhiên không thể buông tha. Đêm nguyên tiêu Sở Kiếm Hùng cố ý dụng công lực cải biến tiếng nói vì thế giờ phút này lại không có bị người nào nhận ra.
Bên cạnh là Thải Phượng liếc qua liền nhíu lông mày, gã Sở Kiếm Hùng chẳng lẽ là vì mình mà đến! Sợ là đến mà không thiện. Nhưng đông chủ nói chuyện, nàng cũng không nên nhiều lời, hơn nữa thuyền nhiều người như vậy còn sợ gì một mình hắn.
Sở Kiếm Hùng khẽ mỉm cười nói:
- Không cần treo bậc thang, ta đây tự tới là được.
Nói xong hắn điểm nhẹ mũi chân bay về phía tuyền. Giờ phút này tuy rằng Sở Kiếm Hùng cách thuyền lớn rất gần, nhưng còn kém cũng phải mấy thước. Giữa hai thuyền chính là nước sông cuồn cuộn, rơi vào trong đó khó có đường sống. Mọi người thấy hành vi của hắn đều đổ mồ hôi lạnh, thẳng đến hắn xoay người nhẹ nhàng rơi ở đầu thuyền mới phát ra âm thanh trầm trồ trầm trồ khen ngợi.
Sở Kiếm Hùng lưng hổ phong eo cực kỳ oai hùng bước đi ra, thị nữ ca cơ trên thuyền đều vui mừng trong lòng.
Sở Kiếm Hùng trước tiên nói cám ơn Kim Thánh Kiệt, rồi sau đó mắt hổ quét qua, thấy Thải Phượng liền kinh hỉ nói:
- Thì ra là Thải Phượng cô nương, từ biệt ở Hàng Châu ngươi sao tất cả đến nơi này?
Vẻ mặt kinh hỉ của hắn ngược lại không hoàn toàn là giả bộ.
Chỉ là lời nói này của hắn cực kỳ thân mật quen thuộc, người không biết còn tưởng rằng là khách quen của Thải Phượng. Thải Phượng chỉ phải miễn cưỡng cười cười lén nhìn thần sắc Phan Ngọc, quả thấy Phan Ngọc cau mày như có điều suy nghĩ. Trong lòng nàng cũng có chút sốt ruột, vô luận người nam tử nào tử đụng phải tình huống như vậy cũng không cảm thấy vui vẻ trong lòng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.