Chương 10:
Miệng thì cứng, nhưng trong lòng tôi lại vui đến rạo rực.
Một người như Bạch Kính Văn, liệu có cô gái nào mà không động lòng? Anh luôn xuất hiện trong những giấc mơ đẹp của tôi.
Trong mơ, anh dịu dàng vô hạn, cúi xuống thì thầm bên tai tôi rằng anh yêu tôi.
Mỗi lần tỉnh lại, trong lòng tôi đều ngập đầy ngổn ngang và tiếc nuối.
Lời của Lê Mộng Lộ như châm ngòi cho những cảm xúc đã bị tôi đè nén hàng trăm lần.
Tôi hẹn Bạch Kính Văn ra ăn cơm.
Tôi muốn thổ lộ với anh, nhưng bao lần lời nói vừa lên đến môi lại bị tôi nuốt xuống.
Tôi sợ rằng nếu bị anh từ chối, ngay cả tư cách làm bạn cũng không còn.
Khi bữa ăn gần kết thúc, tôi mới dè dặt mở miệng:
“Anh đi làm rồi, còn em ở lại trường học cao học… sau này chắc sẽ ít gặp nhau hơn.”
Bạch Kính Văn mỉm cười, rất dịu dàng:
“Cùng một thành phố mà. Muốn gặp thì dễ lắm.”
Nhìn thấy nụ cười ấy, tôi càng không đủ dũng khí nói hết câu trong lòng.
Nếu anh đã nói dễ gặp vậy thì… hãy để thời gian chứng minh nhân duyên giữa chúng tôi đi.
…
Thời gian học cao học
Cuộc sống nghiên cứu sinh rất bận rộn, mệt đến mức tôi không còn thời gian mà mơ mộng.
Tôi theo giáo sư làm rất nhiều dự án.
Sự nghiêm túc và kiên trì của tôi khiến tôi nổi bật hơn hẳn trong nhóm.
Đến khi tốt nghiệp, dưới sự tiến cử của thầy hướng dẫn, tôi được một viện nghiên cứu nhận vào làm.
…
Cuộc gặp của chúng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hua-thang-nam/4882402/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.