Chương 7:
Đây là lần đầu tiên trong đời tôi mở miệng mời người khác ăn cơm.
Nếu không vì anh ấy đã nhiều lần giúp đỡ, tôi căn bản không có đủ tự tin để nói câu đó.
Anh gật đầu:
“Được chứ. Dạo này anh đang làm dự án với thầy nên hơi bận. Đợi xong đợt này, anh sẽ đến tìm em.”
Tôi vui đến mức đếm từng ngày chờ Bạch Kính Văn đến gặp tôi.
Nhưng trước khi chờ được anh, tôi lại nhận cuộc điện thoại… mượn tiền của Trình Phong.
Tôi đã từ chối anh ta nhiều lần.
Anh ta mà còn biết liêm sỉ, thì đã không mở miệng hỏi nữa.
Lần này, giọng anh ta hốt hoảng:
“Thắng Nam, lần này là cứu mạng thật đó. Anh hết cách rồi, em cho anh mượn mười vạn đi!”
Mười vạn?! Tôi bật c.h.ử.i ngay:
“Anh bệnh thì đi bệnh viện đi! Đừng chạy tới đây nói linh tinh!”
Không ngờ anh ta khóc ngay trong điện thoại:
“Không có số tiền này là anh tiêu đời rồi… Anh sẽ bị trường đuổi học! Thắng Nam, em là vợ anh, em phải giúp anh chứ!”
Tôi hỏi rốt cuộc có chuyện gì.
Anh ta ấp úng nói là đắc tội với đại ca xã hội đen, nếu không đưa mười vạn thì người ta sẽ đ.á.n.h cho không dám đi học nữa.
Tôi lập tức bảo:
“Đó là tống tiền. Báo cảnh sát đi!”
Trình Phong càng cuống:
“Em đừng xen vào! Anh nói lý do rồi, giờ em mau tìm tiền giúp anh đi!”
Tôi lạnh lùng trả lời:
“Không có.”
Tôi lập tức cúp điện thoại.
Mẹ Trình cũng gọi cho tôi, bảo tôi gom tiền cho Trình Phong.
Tôi dứt khoát
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hua-thang-nam/4882399/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.